MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 416

nào cả.
- Lúc sinh tiền Kempo lão gia, đâu có bao giờ phải chầu chực thế này.
Chẳng biết các ngài trong ấy ăn tiêu ra sao mà ông quản này chậm chạp đến
thế ?
Họ hỏi han nhau, trao đổi những lời than phiền. Tuy thế một phần lớn vẫn
còn giữ lễ độ. Danh vọng các bậc tiền bối Yoshioka còn để lại trong lòng họ
một sự tôn kính mà hậu duệ của phái, dù hèn kém, chưa làm mai một.
Mãi đến trưa, khi mặt trời đứng bong, một toán chừng sáu bảy người, dẫn
đầu là Ueda, mới khệnh khạng đến. Ueda nhìn đám chủ nợ, thấy toàn là thứ
dân, bèn lên tiếng hách dịch:
- Tổng quản đi vắng, chưa về.
Quả thật, tổng quản Toji đã trốn rồi, ẵm luôn cả số tiền hắn quyên được của
những đồ đệ và thân hữu, cùng với Oko đi biệt tích. Một chủ nợ đứng lên
trần tình:
- Anh em tiểu nhân bất đắc dĩ phải đến đây. Năm cùng tháng tận rồi, xin các
ngài trong quý phái trả nợ cho. Nếu không được hết thì cũng chi cho mỗi
người một ít để bọn tiểu nhân lo trang trải nợ nần.
- Đúng rồi ! Bọn tiểu nhân không đợi lâu hơn được nữa.
Người khác nói.
- Nếu ngài không trả được thì cho bọn tiểu nhân gặp chưởng môn.
Ueda ghé tai đồ đệ nói nhỏ. Hắn chạy đi, lát sau trở lại thì thầm:
- Tiểu chủ bảo nói tiểu chủ không có nhà.
Ueda cau mặt. Tiến thoái lưỡng nan, hắn phân vân không biết xử trí ra sao,
nhưng vì thân danh là một trong mười cột trụ của phái, hắn cao giọng:
- Bản chưởng môn không có nhà. Để thư thả, ta sẽ hoàn trả chu tất.
- Thư thả là đến bao giờ ? Hôm nay cuối năm rồi, không trả ngay không
được !
Nghe giọng nói có vẻ hỗn xược, Ueda nóng mặt:
- Đứa nào nói không được ?
Mọi người im thin thít.
- Ta đã nói trả là trả. Bây giờ các ngươi về đi, ta còn nhiều việc khác.
Nhưng chẳng ai nhúc nhích. Một chủ nợ than phiền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.