MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 47

bình tĩnh:
- Mày hái dâu cho bà.
- Bà đi đâu ?
- Về nhà chứ còn đi đâu. Nếu Takezo về được thì Matahachi cũng về được.
- Cháu về với.
- Không, mày ở lại đây.
Đoạn quày quả bước, để đứa cháu một mình đứng ngẩn ngơ, chẳng hiểu ra
sao cả.
Trang trại nhà Honiden khá lớn, hàng sồi cổ thụ bao quanh. Cụ Osugi rảo
bước len lỏi qua hàng sồi cao, thẳng hướng đến lẫm thóc, chỗ gia nhân đang
làm việc.
Còn cách một thôi đường bà đã gọi rối rít:
- Ngừng tay, ngừng tay ! Matahachi đã về ! Nó có đấy không ?
Mọi người ngạc nhiên, tưởng bà mất trí.
- Không ! Một người mau mắn đáp.
Nhưng dường như cụ Osugi không để ý. Trong cơn xúc động, bà cho đấy
không phải là một lời đáp. Nhìn mọi người đứng ngơ ngác, bà thấy họ đần
độn quá sức. Nếu Takezo về được, thì Matahachi cũng về được. Trong thâm
tâm bà, đó là lẽ đương nhiên và bà không chấp nhận bất cứ một giải thích
nào khác.
Cụ Osugi hách dịch ra lệnh cho mọi người phải đổ đi tìm, mỗi người một
ngả, còn bà ở nhà chờ tin. Thấy tiếng chân ai đến gần, bà cũng vội vã ra
ngay hỏi xem đã tìm được Matahachi chưa.
Gần tối, vẫn chưa có tin tức gì của con, nhưng Cụ Osugi không thất vọng.
Bà đi thắp đèn, đặt trước hàng bài vị trên bàn thờ gia tiên rồi ngồi xuống
chiếu trước bàn thờ. Lòng nặng trĩu ưu tư, bà lâm râm cầu nguyện.
Bà cứ ngồi như thế, như pho tượng giữa ánh đèn vàng vọt vây bọc chung
quanh.
Mọi người chưa ai về, bếp lửa vắng lạnh. Mãi sau, bà mới uể oải đứng dậy,
bước ra tựa cửa ngoài, trong bóng tối của buổi chiều chạng vạng. Qua
những cành sồi, trăng suông mờ ảo chiếu xuống. Đằng xa, một màn sương
trắng đục trùm lên đồi núi. Mùi hoa lê ngòn ngọt dâng lên phảng phất trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.