MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 546

Khí lạnh ngút từng mây ...

Haiya Shoyu đọc, khen tạm được. Ông cũng nhận là trong lúc này khó tìm
ý tưởng đặc biệt. Tuy nhiên, những điều chính đã nói hết trong hai câu “mai
già run cánh mỏng” và “chim lẻ ước gặp bầy” rồi. Vậy ta cứ gửi.
Bèn chép vào giấy hoa tiên, niêm phong cẩn thận và trao cho một kỹ nữ:
- Các nàng khác không ai có được phong thái như nàng. Hãy vì ta đưa thư
này cho Cô Lãnh đại gia và đừng để đại gia giận ...
Cô Lãnh là biệt danh của Tokugawa Ieyasu ở đây, có nghĩa là ngọn núi
đứng biệt lập, ý nói về quyền thế của Tokugawa.
Rượu chừng vài tuần nữa mới thấy người kỹ nữ mang thư phúc đáp về để
trong một cái hộp sơn mài cực kỳ mỹ lệ.
Koetsu chột dạ, nói:
- Chắc Tôn đại gia ngạc nhiên lắm, không ngờ lại gặp chúng ta ở đây đêm
nay.
Lần sau phải cẩn thận hơn mới được !
Ông thong thả mở hộp, lấy tờ thư ra. Trước nét mặt ngỡ ngàng của cả ba
người, phong thư chỉ là một tấm hoa tiên vân màu ngà, trên không có chữ
nào cả.
Ông quay sang hỏi người kỹ nữ:
- Thế này là thế nào ? Nàng có chắc không đánh rơi mất thư phúc đáp của
Tokugawa đại gia chứ ?
- Tiện thiếp đâu dám cẩu thả. Chính tay đại gia đưa cho tiện thiếp hộp này
bảo mang về trình tiên sinh.
Haiya Shoyu vẻ tư lự, lúc sau mỉm cười nói:
- Hay ngài không tìm được tứ nào hợp ý, kéo cờ trắng rồi. Không có chữ gì,
thư để trắng tức là đầu hàng.
Haiya Shoyu có tính hay suy diễn mọi việc như vậy để lấy lợi cho mình.
Nhưng Miyamoto Musashi nói:
- Vãn bối không nghĩ thế. Chắc ngài muốn nhị vị tiên sinh đọc lời phúc đáp
...
- Đọc tờ giấy trắng này ?
- Chính thế. Màu trắng là màu tuyết. Và rượu sa-kê cũng trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.