MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 548

- Không. Ta không say và cũng không cần phòng tắm. Ta muốn nhờ cô một
việc.
- ... ?
- Dẫn ta đến một căn phòng trống và mang cho ta chút gì ăn lót dạ.
- Vậy xin khách quan cứ trở về phòng, tiểu nữ sẽ gọi người mang thức ăn
tới.
- Không. Mọi người đang vui đùa và uống rượu, không ai muốn ăn. Làm
phiền họ, ta không thích.
Cô bé gật đầu:
- Vậy khách quan ngồi đây cũng được. Khách quan muốn dùng thứ gì ?
- Chẳng có gì đặc biệt. Mang cho ta liễn cơm trắng với chút củ cái muối là
đủ.
Nữ tì ngạc nhiên, giương mắt nhìn, nhưng không nói gì, lẳng lặng đi lấy
những thứ ông khách muốn.
Ăn cơm xong, Miyamoto Musashi đứng dậy, toan mở cửa ra ngoài thì nghe
tiếng hỏi:
- Khách quan đi đâu ?
Hắn không ngờ cô bé vẫn còn quanh quẩn gần đó, rình rập.
- Ta ra ngoài có chút việc. Sẽ trở về ngay.
- Xin khách quan nhớ quay trở lại. Nếu không, tiểu nữ bị trách phạt.
Miyamoto Musashi cười rộ, lộ hàm răng trắng bóng. Vẻ mặt tươi cười của
hắn làm cô bé yên dạ.
- Nhất định rồi. Nếu các vị trong phòng có hỏi thì bảo ta đến khuôn viên
Kim Các Tự, vãn cảnh chùa ngắm tuyết, rồi trở lại.
- Vâng.
Cô bé đi trước, mở cổng vườn sau. Trên mái cổng, tuyết đóng dày hàng tấc.
Lối vườn sau ngoắt ngoéo, vắng vẻ, không đèn đóm gì nhưng nhờ ánh tuyết
hắt lên vẫn đủ sáng. Những vết chân của Miyamoto Musashi in hằn trên nền
tuyết tinh khiết như những vết chân dã thú đi tìm mồi trong đêm hoang
lạnh.
Đến trước một tiệm bách hóa, hắn bước vào hỏi mua một đôi dép cỏ, thứ tốt
dùng để đi tuyết, nhưng không có. Tiệm này phần lớn chỉ bán nón nan rộng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.