MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 581

- Vậy chắc thầy quên rồi.
- Chị có muốn em nhắc không ?
- Ừ, em nhắc thầy thì tốt.
Nàng mỉm cười. Lần đầu tiên từ khi nằm bệnh, Jotaro thấy Otsu mỉm cười,
vẻ sung sướng lộ trên nét mặt.
- Nhưng đừng nhắc thầy chuyện ấy trước mặt chị.
- Sao vậy ?
- Thầy ấy gớm lắm, cứ cho là chị mắc bệnh tương tư, rồi chế giễu chị.
- Thế nếu sư phụ em đến gặp chị thật, chị có hết bệnh không ?
- Đấy ! Đến em mà cũng nghĩ chị như thế !
Tuy nói vậy, nhưng Otsu vui sướng hẳn ra. Niềm hân hoan và hy vọng lóe
sáng trên khuôn mặt xanh xao như tia nắng hửng lên trong một buổi chiều
thu ảm đạm.
Có tiếng hắng giọng bên ngoài và tiếng gọi của một gia nhân:
- Cô nương ! Jotaro có trong ấy không ?
- Có. Chuyện gì thế ?
- Takuan muốn gặp Jotaro. Thầy có việc muốn dặn.
Jotaro chạy vội ra, Otsu gọi với:
- Đừng quên nhắc thầy Takuan việc ấy, nghe em !
Rồi nằm xuống quay mặt vào vách, kéo chăn che kín đôi má gầy ửng đỏ.
oo Tả xuyên hầu Mitsuhiro ngồi đàm đạo với Takuan trong thư phòng phía
sau đại sảnh. Jotaro theo người hầu vào, cúi đầu chào Mitsuhiro lấy lệ rồi
chạy ngay đến bên Takuan ghé tai nói nhỏ:
- Lúc nãy có một ông sư đến tìm thầy. Ông ấy ở trấn Izumi tới và cũng ăn
mặc giống như thầy. Cháu đi gọi lại nhé !
- Thôi không cần. Ta gặp ông ấy rồi. Ông ấy than phiền mày đối với ông ấy
tệ quá.
- Cháu đối tệ với ông ấy bao giờ ?
- Để khách ngồi đợi ở nhà kho, cạnh đống phân bò là không tệ à ?
- Thì tại ông ấy bảo tìm hộ cho một chỗ ngồi chờ không muốn ai làm phiền,
cháu mới dẫn đến đó chứ.
Mitsuhiro tướng công nghe chuyện, cười bò ra, rung cả hai vai, rút khăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.