suy tư, trạng thái chân phúc của tâm hồn. Hắn cố gắng xua đuổi những tư
tưởng bi quan về cái chết, nhưng đầu óc lộn xộn không sao thoát khỏi
những ý niệm hắc ám.
Bây giờ tắm nước lạnh xong, đột nhiên thấy dễ chịu hơn, hắn tiếc đã phí thì
giờ vô ích.
Tiếng kèn thờ não nuột từ một nhà có đám tang ở đâu vọng đến. Trong đêm
tịch mịch, điệu nhạc bi ai gợi lên trong tiềm thức Miyamoto Musashi cái
cảnh một gia đình buồn thảm ngồi canh thức xung quanh cỗ quan tài bằng
gỗ mộc. Cảnh này ở đâu ? Hắn cố nhớ mà không sao nhớ được.
Thấp thoáng sau hàng cây là sông Kamo và đằng xa, nơi chân trời, giải
Thiên Sơn ba mươi sáu ngọn đầy bí ẩn ngạo nghễ nhìn hắn. Nước sông
trắng xoa như bạc, Miyamoto Musashi men theo dòng sông, qua cầu gỗ.
Chủ quán đã nói với hắn muốn đi Quan Lĩnh, từ phía bắc Kyoto phải qua
cầu này vì đây là đường gần nhất.
Sang bên kia sông, vừa được mấy bước, nghe tiếng gọi, Miyamoto Musashi
đứng khựng, nhưng không định hướng được tiếng ấy từ đâu đến. Thêm vài
bước lại nghe tiếng gọi. Miyamoto Musashi dừng lại lần nữa, chú mục nhìn
kỹ xung quanh. Từ xa, một dáng người cao lớn rảo bước đi tới, tay vẫy lia
lịa. Hắn không đoán được là ai mặc dầu cái dáng cao lớn ấy rất quen thuộc,
hình như hắn đã gặp vài lần.
Đến gần thì ra ...Kojiro. Miyamoto Musashi đề phòng. Hắn không tin chàng
thanh niên này, nhưng vì y làm trung gian giữa hắn và phái Yoshioka, nên
không lộ ra mặt. Kojiro lên tiếng:
- Nhân huynh vẫn được an khang đấy chứ ?
Vồn vã nhưng kiểu cách và thân mật quá đáng. Đáp lại, Miyamoto Musashi
chỉ giữ thái độ nghiêm cẩn, trả lời đủ lễ.
Đưa mắt về phía cầu sông Kamo và nhìn xung quanh không thấy ai, Kojiro
lại hỏi:
- Nhân huynh đi một mình ?
- Dĩ nhiên tại hạ đi một mình.
- Chắc huynh đài miễn chấp cho đệ việc làm đêm hôm trước. Đa tạ huynh
đài đã nhận lời.