cỏ, máu loang thành vũng. Bóng Miyamoto Musashi vùn vụt chạy xuống
dốc khi ẩn khi hiện, nhấp nhô sau những hòn quái thạch hai bên sơn đạo.
Đao, thương phóng theo, tiếng reo hò dậy đất lẫn với những tiếng kêu rên
của kẻ sắp chết gây thành cảnh tàn bạo, hỗn độn và bi thương vô tả.
- Miyamoto Musashi ! Đồ súc sinh hèn nhát !
- Thằng du đãng khốn kiếp kia ! Hãy quay trở lại ! Chúng ta không để mày
trốn thoát.
Mặc ! Miyamoto Musashi cứ chạy. Dường như hắn không lưu ý gì đến
những lời nguyền rủa, chỉ mong ra khỏi chỗ nguy hiểm này. Cuộc chiến
càng kéo dài càng bất lợi cho hắn.
Về phương đông, trời đã sáng hẳn. Tay hắn nhớp nháp những máu tanh
nồng, hắn vừa chạy vừa đổi tay kiếm, lau vào vạt áo ngoài trên đó máu với
óc nhuộm loang lổ từng mảng cứng như da trâu và đỏ sẫm.
Thình lình, một toán đệ tử Yoshioka có đến hai chục người mặt mũi nhem
nhuốc dưới lớp bùn hóa trang, từ chỗ mai phục nhô lên, hò hét. Miyamoto
Musashi đã thấm mệt.
Hắn muốn tránh đám đông giận dữ ấy nhưng không lối thoát. Bên phải là
vực sâu, bên trái là vách đá trơ trọi, đằng sau địch quân đuổi gần tới. Những
tiếng la “Giết ! Giết !”, tiếng chân rậm rịch dội vào vách đá vang động đồi
núi.
Bị dồn vào tuyệt lộ, Miyamoto Musashi nhất quyết bán đắt sinh mạng. Thần
chết là kẻ đồng hành với người kiếm sĩ. Câu ấy đối với hắn không lúc nào
có nghĩa hơn lúc này.
Hắn nhảy đến ẩn vào bóng tối một tảng đá lớn.
Khi đồ chúng Yoshioka từ trên sườn đồi đổ xuống tiếp sức được với toán ở
chân núi chạy lên thì không còn thấy Miyamoto Musashi đâu nữa.
- Không lý gì thằng súc sinh ấy biến mất. Nó chỉ trốn đâu đây thôi ! Anh em
hãy lục tìm cho kỹ.
- Bèn chia nhau thành từng bọn dùng giáo và chĩa ba đâm vào các bụi rậm.
- Miyamoto Musashi ! Mày ở đâu ? Đồ hèn nhát ! Chuột nhắt !
Vù một cái, một bóng người từ sau tảng đá nhảy ra, như chớp xẹt, lưỡi
gươm chém bay đầu một tên cầm giáo.