MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 657

- Xa không ?
- Cũng gần thôi, dưới triền núi.
- Vậy hay lắm. Ta muốn nhờ một việc, đưa hộ phong thư này cho người
quen, bác giúp được không ? Ta sẽ trả tiền sòng phẳng.
Người đàn bà bán quán tỏ vẻ ngần ngại.
- Ta không phải tên vô lại như bà cụ vừa rồi nói với bác đâu. Ta chỉ có ý
định giúp bà cụ nhưng bây giờ bà ấy đã khỏe, đi được rồi thì càng tốt, ta
khỏi phải bận tâm nữa.
- Nhưng còn người bệnh ở quán. Làm sao mang sữa về ?
- Không khó gì. Ta sẽ mang về giúp và đợi bác ở quán.
Thấy được mối hàng lại có tiền công, người đàn bà vui vẻ nhận lời.
- Vậy khách quan định đưa thư cho ai ?
- Cho một người tên Otsu ngụ tại dinh tướng công Mitsuhiro, khu bắc ngoại
thành.
Vừa đi vừa về thì khoảng nửa đêm bác đã trở lại nhà được rồi, có gì mà
ngại.
Thỏa thuận xong, Miyamoto Musashi lấy giấy bút viết mấy câu cho người
thiếu nữ mà khi ở Mudoji không đêm nào hắn không nghĩ đến, rồi trao cho
người đàn bà. Tần ngần trông theo đến khi người ấy khuất dạng, hắn mới
cầm thừng dẫn bò đi. Lòng hắn buồn vui lẫn lộn.
“Không ngờ ta còn có cơ hội gặp lại Otsu. Giờ này không biết nàng đã bình
phục hẳn chưa. Nhận được thư ta, chắc thế nào nàng cũng lên đường ngay.
Jotaro cũng thế.
Trễ lắm là trưa mai ta đã gặp lại cả hai rồi”.
Miyamoto Musashi háo hức như khi còn bé chờ mẹ đi chợ về, đợi ăn cái
bánh bỏng mẹ hứa.
Rồi mặc cho bò nhẩn nha bước một, vừa đi vừa gặm cỏ, chàng thanh niên
thong thả theo sau. Cốt cách ngang tàng của một kiếm sĩ nhưng dáng điệu
lại thư thái nhàn du, trông hắn bây giờ không ai bảo là kẻ mười ngày trước
đó đã gây chấn động võ lâm, trên đồi Sinh Minh, ngã ba Quan Ngoại.
Mấy câu Miyamoto Musashi viết cho Otsu thật giản dị:
“Cầu Hanada trước đây nàng đợi ta. Bây giờ ta đợi nàng ở cầu Kara, tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.