MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 675

sống kiếm sĩ của hắn. Dù sao chăng nữa, Miyamoto Musashi không muốn
lưỡi kiếm sắc của mình bị nhụt.
Mỉm cười, Miyamoto Musashi nói thầm như tự nhủ:
- Không khéo thành ông sư già trong truyện ngụ ngôn mất. Bây giờ đến lượt
ta, phải giữ sao đừng để cho sóng tình dìm mình chết đuối.
Trời sáng hẳn. Cầu Kara hiện rõ ở phía chân trời. Cầu gồm hai nhịp, nối
liền với nhau bằng một đảo nhỏ. Trên đảo một cây liễu lớn mọc vượt hẳn
lên trên những tàn cây khác, từ xa trông rất rõ nên khách thập phương dùng
nó làm mốc gọi là Liễu Kiều. Lên tới giữa nhịp cầu thứ nhất, Miyamoto
Musashi đã nghe tiếng reo vui mừng của tên học trò nhỏ:
- Kia rồi ! Sư phụ kia rồi !
Jotaro vừa nhẩy cẫng lên vừa chỉ trỏ cho Otsu trông thấy. Nàng ở quán trà
dưới gốc liễu bước ra, lấy tay che ánh nắng sớm làm chói mắt.
- Đó ! Ông đi ở trên cầu đó ! Ồ, mà sao ông lại dắt con bò ?
Jotaro cắm đầu chạy lên cầu đón thầy. Miyamoto Musashi cười, phô hàm
răng trắng bóng, giơ hai tay ôm chặt lấy Jotaro vào lòng:
- Lâu ta không gặp con. Con nhớ ta không ?
Không đáp, Jotaro chỉ gật. Nó thấy cay cay ở mắt. Jotaro cầm lấy dây dắt
bò cho thầy, đi bên cạnh, liến thoắng:
- Cô Otsu kia kìa ! Ở trước quán. Thầy mua bò làm gì ? Để cưỡi đấy à ?
Thầy đau chân hay bị thương không đi được ?
Miyamoto Musashi mỉm cười:
- Không, ta không sao. Bò ta thuê cho Otsu cưỡi đi Edo.
Jotaro mừng rỡ:
- Vậy con cũng cưỡi.
Nói đoạn quay lại kêu “bò” nhại con vật. Con bò không biết gì cũng đáp
bằng một tiếng “bò ... Ò” dài như trêu tức nó làm cả hai thầy trò cùng cười
vui vẻ.
Đến trước quán, Miyamoto Musashi nhìn Otsu và Otsu nhìn hắn. Bốn mắt
đầy tình ý yêu thương nhưng chẳng ai nói một lời. Trước mặt khách lạ, họ
sượng sùng không muốn biểu lộ cảm nghĩ.
Nhìn về phía sau, giàn hoàng đậu đã trổ hoa. Miyamoto Musashi bảo Otsu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.