- Không biết. Chẳng ai rõ nó đi đâu !
Lòng nóng như lửa đốt, Musashi không kịp cảm ơn người cho tin, hớt hải
chạy xuống đồi trở lại phía ngã ba ranh tỉnh chỗ có đồn canh. Đến nơi, trời
vừa chạng vạng. Cửa đồn đóng và hàng rào cản tre cũng đã được buông
xuống. Trong các quán xá, người ta đang lục đục dọn đồ.
Musashi tiến đến gần một ông già hỏi tin tức. Ông già nghễnh ngãng, hắn
phải hỏi đi hỏi lại hai ba lần, ông lão mới nghe ra:
- À, tráng sĩ muốn hỏi thăm nữ lang ngồi trên lưng bò trông như nhà sư
Tam Tạng ấy chăng ?
- Phải, cùng với một tiểu đồng đeo kiếm gỗ dài trên lưng. Lão trượng biết
họ đâu không ?
- Ờ ờ, có thấy cả hai qua đây.
- Bây giờ họ đâu ?
- Lão không rõ.
Nghe trả lời, Musashi toan bỏ đi nhưng cũng thêm:
- Có người nói họ bị bắt dẫn đi về phía này.
Ông lão gật gù:
- Có thể lắm. Vùng ranh tỉnh này nhiều dư đảng vô lại. Nếu quả họ bị bắt
cóc thì không bị dẫn trở lại ngã ba này đâu. Chúng theo đường lên mả ngụy
rồi ra hồ Nobu rồi.
Cảm ơn ông lão, Musashi vội vàng quay gót, dạ bồi hồi lo sợ. Otsu yếu
đuối, vạn sự trông vào hắn lúc đi đường, nếu xẩy chuyện gì e rằng ...e rằng
...nàng khó sống.
Đêm xuống dần, tuy chưa tối hẳn nhưng trên trời đã lốm đốm sao thưa.
Musashi cắm cúi đi, không một ý niệm gì về kẻ đã bắt cóc Otsu là
Matahachi. Hắn đồng ý với ông già, đồ chừng kẻ đó là một trong những tên
vô lại hay thảo khấu thường ẩn nấp ở nơi hoang dã vùng biên giới để dụ dỗ
và bắt cóc những thiếu nữ khờ dại đem bán.
Càng đi, trời càng tối. Dưới tàng cây rừng, Musashi nhìn phía trước không
xa được quá vài thước. Hắn có cảm tưởng dường như đang lên dốc chứ
không có dấu hiệu gì thoai thoải xuống bờ hồ. Nghi đi lạc, hắn trèo lên
ngọn cây khoáng đãng nhìn sao và quan sát tứ phía để định hướng.