chạy bổ vào nhà trong, một loáng đi ra, song kiếm đã giắt ngang lưng, khăn
trên đầu buộc vội.
- Thầy cho con đi cùng ...
- Không được ! Con ở lại con nhà !
Sannosuke trố mắt:
- Thầy chưa biết đường, để con chỉ ...
- Không cần ! Chỗ lửa cháy đằng xa kia chứ gì. Ta biết !
Nó năn nỉ:
- Nhưng con giúp thầy được nhiều việc, thầy cho con đi ...
- Không ! Nguy hiểm lắm. Vướng cẳng ta.
Thấy thầy sẵng giọng, Sannosuke đành cúi đầu vâng lệnh. Rồi tần ngần
nhìn sư phụ bước nhanh về phía chân trời đỏ rực, lòng nó băn khoăn chẳng
rõ ông có đủ tài đối phó với bọn quỷ dữ ấy không ! Nỗi lo âu bỗng dưng
tràn ngập tâm hồn ngây thơ của nó.
oo Bọn sơn quỷ mới ra khỏi xóm chừng non một dặm thì Musashi cũng vừa
tới. Chúng khoảng bảy tám đứa, mặt đỏ gay phần vì rượu, phần vì do ánh
lửa từ những bó đuốc chúng cầm hắt tới, mồ hôi nhễ nhại, đánh hai chiếc xe
bò lớn chở thực phẩm cao có ngọn, theo sau có đến chục phụ nữ tóc xõa, áo
quần xốc xếch, tay bị trói giật cánh khuỷu, vừa đi vừa khóc mếu. Nói đi thì
cũng không đúng vì họ bị trói thành một xâu, nếu chẳng may có kẻ ngã thì
những người kia cũng ngã theo. Tên cướp đi cạnh hò hét, thúc đẩy, thỉnh
thoảng lại pha trò tục tằn hoặc giơ roi hăm dọa. Kẻ nào tránh né thì cả xâu
nghiêng ngả, nên có những lúc cả bọn phụ nữ phải bò. Dưới ánh đuốc bập
bùng, đoàn người khốn khổ ấy trông chẳng khác gì tội nhân dưới địa ngục
bị bầy quỷ sứ dẫn đi hành quyết.
Thấy một bóng người cao lớn chặn đường, cặp lông mày rậm bị chiếc khăn
kéo ngược xếch đến thái dương, đôi mắt đỏ au như hổ phách, sát khí phừng
phừng toát ra từ chân tóc, bốn tên cướp đi đầu khựng lại, quát:
- Ai ?
Yên lặng. Bóng người cao lớn kia vẫn tiến bước, tay để vào đốc kiếm. Bọn
cướp nhất tề thoái lui. Musashi đảo mắt vọ, đếm đúng tám đứa. Bốn trước
mặt, ba áp tải xe lương và một đứa đoạn hậu dẫn đám phụ nữ.