Nghe xong, Sado mơ màng nhìn ra xa. Ông mường tượng bóng người hiệp
sĩ chưa hề quen biết, lòng ngẩn ngơ hối tiếc:
“Ta đã không tròn bổn phận với chủ soái. Biết bao giờ mới lại gặp được
một người như thế ?” oo Hữu ngạn sông Sumida, trên ngã ba đường liên
tỉnh dẫn đến Edo, người ta mới dựng một trạm canh thật lớn. Cổng cao, hai
cánh bằng gỗ kiên cố chắn ngang đường, lính biên phòng ngày đêm thay
nhau canh giữ và tuần tiễu suốt từ bờ sông đến chân núi.
Musashi cùng đồ đệ đứng trong hàng chờ lính tuần kiểm soát. Ba năm
trước, hắn cũng đã ghé qua đây, không gặp điều gì khó khăn nhưng tình thế
mỗi ngày một tồi tệ hơn. Nhà cửa dựng thêm nhiều nhưng cái không khí
thanh bình bây giờ không còn nữa.
- Anh kia ! Đến lượt anh ! Bước lại đây !
Musashi tiến lại, giơ cao hai tay cho hai người lính tuần lực lưỡng, mặc
quần da đi dép cỏ, lục soát.
- Vào thành làm gì ?
- Chẳng có chủ đích gì nhất định.
- Không có chủ đích gì ? Ngươi định nói đùa chăng ?
- Ô hay ! Thì ta là kẻ Giang hồ nay đây mai đó, đến hay đi làm gì có chủ
đích !
- Nói láo. Ai làm gì mà không có chủ đích. Hay là kẻ gian đấy ?
- Nếu vậy cứ cho là ta vào thành để cầu học cũng được.
Người lính lặng thinh, giở một quyển sổ lớn ra rồi vừa hỏi vừa ghi chép:
- Tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Sinh quán ở đâu ?
- Musashi, hăm chín tuổi, sinh quán làng Miyamoto, tỉnh Mimasaka.
- Sư phụ là ai ?
- Không có sư phụ.
- Ai cho tiền ngươi đi đây đó ?
- Ta ăn nhờ ngủ đậu tại các đền chùa, đôi khi bạn bè giúp đỡ chút đỉnh.
Cũng có lúc trồng trọt sinh nhai.
Ngẫm nghĩ một lát, người lính lại hỏi:
- Đến thành ở nhà ai ?
- Chưa biết. Chưa có địa chỉ nhất định.