ngắm.
Sannosuke lơ đãng nghe. Nó đâu có lưu tâm gì đến núi Phú Sĩ nên chẳng
hỏi tại sao. Nó chỉ mong chóng vào thành, đến ở nhà Yagyu đại nhân như
lời thầy nó nói với người lính.
- Tối nay ta đến nhà Yagyu đại nhân thật hả thầy ?
- Để ta xem đã.
- Nãy thầy nói vậy mà ?
- Ừ, nhưng không phải giản dị như thế. Yagyu đại nhân giữ chức vụ rất lớn
cạnh lãnh chúa đương nhiệm, gần như một vị đại thần trong cung, phải có
giới thiệu mới được.
- Chắc ông ấy uy nghi, oai vệ lắm ! Lớn lên con cũng muốn được như thế !
- Uy nghi, oai vệ ?
- Dạ, uy nghi như ông ấy.
- Sao con nhắm thấp thế ?
Sannosuke nhíu mày ngước nhìn thầy:
- Con không hiểu.
- Con hãy trông núi Phú Sĩ. Núi Phú Sĩ có uy nghi không ?
- Người ta so sánh với núi sao được ?
- Núi Phú Sĩ tuy uy nghi, oai hùng, bất di bất dịch nhưng vẫn giữ yên lặng.
Con muốn trở nên một người phi thường sau này, tốt lắm. Nhưng hãy giữ
yên lặng như núi.
Con làm nên việc phi thường, tự nhiên sẽ được nể trọng thật sự, không phải
giữ chức vụ cao mới được nể trọng.
Những lời Musashi chưa kịp thấm vào bộ Óc non nớt của thằng bé, thì tiếng
ồn ào của chuyến đò ngang đã tới. Sannosuke vui mừng chạy xuống bến.
Sông Sumida ở khúc này có nhiều điểm trái ngược:
chỉ trong một quãng ngắn, chỗ rộng chỗ hẹp, chỗ sâu chỗ nông. Khi nước
lên, sóng đục ngầu dào dạt vỗ vào bờ. Khi nước xuống, dòng sông trong leo
lẻo. Bến đò ở đầu một cái vụng nhỏ đá chờm ra ngoài.
Trời xanh, nước trong vắt. Ngồi bên mạn thuyền, Sannosuke nhìn đáy sông
thấy lờ mờ hình chiếc mũ sắt đã han rỉ. Tiếng khách quá giang ồn ào nó
chẳng để ý, mải nhìn đàn cá nhỏ lội tung tăng vẩy trắng óng ánh như bạc.