MỘ BIA GIỮA BIỂN - MẢNH ĐẤT CUỐI CÙNG NƠI NGƯỜI CHA NẰM LẠI - Trang 123

mình, cố gắng không quên đi sự tồn tại và hy sinh của họ. Sự đắng cay của
việc ôm ấp vết thương chiến tranh để tiếp tục sống, đối với tôi mà nói đó là
một nhiệm vụ quan trọng. Đồng thời, tôi nghĩ điều đó cũng là một lời cảnh
báo lớn lao để không cho phép chiến tranh xảy ra trong các thời đại kế tiếp
nữa.

Nhờ mối gắn kết với rất nhiều người mà cuối cùng tôi cũng có thể

hoàn thành việc tế vong linh cho cha mình. Trong số người gắn kết với tôi
hơn cả chính là vợ tôi.

Khi những chấn thương nghiêm trọng từ tai nạn giao thông đã hồi

phục thì tôi lại bắt đầu bôn tẩu đi tìm tung tích của cha, lúc đó không biết
bà ấy đã dõi theo ủng hộ tôi bằng tâm trạng như thế nào? Nếu nhìn lại quá
khứ thì thời kỳ khủng hoảng nhất là khi tôi đấu tranh đòi công lý với công
ty nơi tôi làm việc, khi ấy vợ tôi đã chung vai gánh vác cùng san sẻ, xem
nỗi khổ não của tôi như của riêng mình vậy. Từ việc lo sinh kế gia đình,
đến những công việc trong gia đình và địa phương, rồi cả việc tôi xuôi
ngược chuẩn bị cho chuyến cúng bái vong hồn của cha nữa, tất cả đều được
vợ tôi giúp đỡ nhiều. Bà ấy hoàn toàn làm theo ý nguyện của tôi mà không
oán trách nửa lời.

Cả hai lần tôi sang Việt Nam để cúng bái vong linh của cha thì bà ấy

đều ra sân bay tiễn đưa tôi. Tôi biết rằng tất cả việc làm của bà ấy không
phải chỉ để ủng hộ cho tôi, mà còn là tấm lòng kính trọng muốn bày tỏ cho
người cha chồng mà bà ấy chưa lần nào được gặp mặt.

Suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, tôi thấy rằng chỉ một mình tôi thì

không thể làm được gì cả. Một lần nữa, tôi muốn gửi lời cảm tạ đến vợ tôi
từ đáy lòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.