MÔ KIM QUYẾT - QUỶ MÔN THIÊN SƯ - Trang 27

thịt rất tươi, cũng không ăn bớt cắt xén một phân một lượng nào, cho nên
mọi người xung quanh đều nguyện ý đến nhà hắn mua thịt. Lúc này,
chưởng quỹ đang dùng dao lóc xương cạo thịt, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi
chảy đầy cổ, trên bàn thịt có một cái đòn treo thịt to cỡ cánh tay, một đầu
treo một cái móc sắc lớn, treo lên đấy nửa tảng thịt to, xem ra đã được dùng
một khoảng thời gian không ngắn, trên đấy loang lổ nhiều vết dầu mỡ đã
khô cáu lại, “ong ong ong” xung quanh vang lên tiếng của một bầy ruồi
xanh lúc nhúc, ai thấy cũng đều phát ngán. Đại thiếu gia chỉnh trang lại
quần áo, bước lên phía trước, cùng chưởng quỹ hàng thịt nói chuyện.

Chưởng quỹ cho là người tới để mua hàng, vội vàng chào mời khách:

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, buổi trước vừa hay mới mổ một đầu
heo béo, chất lượng miễn bàn!”

Đại thiếu gia cũng vội nói: “Chưởng quỹ à, ta không có mua thịt heo,

cái đòn treo thịt này của ngài bán thế nào?”

Ba đời tổ tiên nhà tên chưởng quỹ đã ở chỗ này bán thịt, chưa từng

nghe qua người đến không mua thịt mà lại là mua cái đòn treo, tự nói trong
lòng: đây chẳng phải là muốn tới phá đám sao?

Không khỏi bực mình mà lại không phát tiết được ra ngoài, xua tay ra

xuỳ xuỳ đại thiếu gia: “Biến biến biến, chớ quấy nhiễu việc buôn bán của
ta!”

Đại thiếu gia xin xỏ hết lần này đến lần khác, nhất định phải mua được

cái đòn treo thịt đó. Chưởng quỹ dù thế nào đi nữa cũng không chịu bán,
mấy đời nhà hắn đã dùng cái đòn này rồi, sớm đã coi nó là đồ gia bảo.

Đại thiếu gia nói sống nói chết, tất cả tiền bạc trên người đều móc ra

hết. Chưởng quỹ cuối cùng chịu không nổi, sợ rằng hắn chết ở đây sẽ gây
ra phiền toái, hơn nữa có thằng dở hơi ở bên cạnh phá đám, hàng thịt còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.