MƠ VỀ EM - Trang 352

“Cô chắc phải tự mãn với chính mình,” Joyce nói, “tự ngắm nhìn mình

trong chiếc váy đẹp đẽ, với chiếc nhẫn của anh ấy trên tay. Cô nghĩ rằng cô
có điều mà ta thèm muốn nhất. Cô tưởng rằng anh ấy thuộc về cô. Nhưng
cuộc hôn nhân của cô chẳng có nghĩa lý gì. Anh ấy thuộc về ta. Ta đã đặt
dấu ấn của mình lên anh ấy.”

“Anh ấy không muốn bà,” Sara thì thầm, đôi mắt cô gắn chặt vào khuôn

mặt đầy thù hận của Joyce.

“Cô nàng quê mùa ngốc nghếch! Cô thực nghĩ là cô có được gì từ anh ấy

hơn hằng trăm người đàn bà khác có thể khoác lác sao? Ta biết anh ấy đến
từng chân tơ kẽ tóc giống như cô. Ta biết từng sợi lông trên ngực anh ấy,
mùi vị của làn da anh ấy. Bàn tay ta đã cảm nhận những vết sẹo và những
cơ bắp trên lưng anh ấy chuyển động. Ta biết cảm giác có anh ấy ở trong ta
là như thế nào… cách anh ấy chuyển động… chậm và sâu… ngay trước khi
anh ấy đạt đỉnh.” Joyce mơ màng. “Một người tình tuyệt vời, tên chồng
khốn khiếp của cô. Không người đàn ông nào trên thế giới này hiểu rõ thân
hình phụ nữ như anh ấy. Một con thú to lớn và gợi tình, không có lương
tâm và không ngần ngại. Anh ấy là một nửa hoàn hảo của ta – và anh ấy
biết như vậy.”

Sara bất ngờ lao đến cái dây chuông và giật mạnh, nín thở chờ đợi tiếng

súng nổ. Nhưng Joyce không bắn. Sara run rẩy và mặt trắng bệch đối diện
với cô ta. “Sẽ có người lên đây ngay bây giờ. Tôi khuyên bà nên đi ngay, bà
Ashby.”

Joyce nhìn cô đầy khinh thường. “Cô đúng là một người nực cười.” Cô

ta thò tay ra và cố tình gạt đổ chiếc đèn dầu để trên tủ.

Sara thốt lên một tiếng kinh hoàng khi chao đèn vỡ tan và vũng dầu cháy

bùng lên. Đám lửa ngay tức thì lan ra xung quanh, ngọn lửa nhanh chóng
bén vào thảm sàn, đồ gỗ và rèm cửa. “Chúa ơi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.