Khánh Vân
Mơ Yêu
Chương 4
Trong cái chói mắt của nắng chiều, cái tiết trời oi ả. Thành phố vẫn nhộn
nhịp người xe, đường phố đông đúc. Hồ bơi là nơi lý tưởng để thư giản và
khoe thân thể, dáng vóc vào mùa hạ.
Lam Anh nghĩ vậy. Cô luôn đòi Viễn vào đây mỗi tuần hai lần. Có khi cả
ngày chủ nhật. Cô thích đeo kính râm nằm dài bên thành hồ phơi nắng, sau
khi bắt Viễn thoa kem ăn nắng trên da.
Lam Anh là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng, nhưng từ ngày có thần
tượng cô người mẫu Naomi Campell, cô nàng người mẫu da đen đỏnh đảnh
thì cô đã quyết định biến mình thành một Naomi Campell Việt Nam.
Và phơi nắng là một cách tốt nhất, theo cô để có được làn da đen bóng đó.
Cách cô vài bước chân, trong bóng mát của cây dù sặc sỡ. Viễn nằm lơ
đãng nhìn lên bộ khung dù, qua cặp kín sậm, màu sắc của những cây dù,
của những bộ áo tắm sặc sỡ, và những ánh nắng phản chiếu qua mặt hồ
khiến anh bị dị ứng, khó chịu. Anh tự hỏi sao một cây dù, để đứng một
cách đơn giản, bình thường lại phải cần những chi tiết của bộ khung lỉnh
khỉnh đến như vậy. Anh thích trải qua buổi trưa hè ở một quán cafe nhỏ kín
đáo hơn là dưới cái hanh nắng của những chiếc dù trong hồ bơi, anh cũng
thích Lam Anh giữ nguyên làn da trắng của mình hơn là phơi người đến
đen bóng theo ý cộ Nhưng anh không nói ra, cũng không cản cộ Lam Anh
chưa phải là một cô gái duy nhất và cuối cùng của anh, mặc dù anh biết cô
muốn thế.
Chừng như đã mỏi ở tư thế nằm bên thành hồ, Lam Anh chống tay ngồi dậy
một cách chậm rãi cố ý, vì cô biết có bao cặp mắt đang thán phục, theo dõi
mọi cử động của thân hình cô, dù nhỏ nhất.
Lam Anh nghiêng đầu xem xét lại làn da mình một cách hài lòng. Cô
xuống hồ vẫy vùng duyên dáng, qua làn nước đã được nhuộm từ màu của
nắng chiều thành một màu kỳ ảo, óng ánh.
Nước làm mát dịu thân thể Lam Anh, cô nhìn về phía Viễn. Anh vẫn thờ ơ