MƠ YÊU - Trang 17

anh chưa từng nói với cô tiếng yêu. Anh dịu dàng đó, chìu chuộng đó, rồi
bỗng quay ngoắt lại khinh bạc rẻ rúng đó. Chẳng lẽ cô phải cay đắng chịu
đựng hoài sao?
Cắn chặt môi, Lam Anh quyết định nhanh.
Phải yêu sách với anh một lần để cho rõ ràng mới được. Ta không muốn
mất anh nhưng cũng không muốn anh cứ mãi khắc nghiệt với ta như vậy.
Và cô đã thực hiện ý định đó khi dùng cơm với anh.
Món ăn chính vừa được mang lên, cô đưa tay vuốt chân ly rượu cao cổ
thăm dò:
- Em có thể nói với anh một vấn đề nghiêm túc không?
- Ngay bây giờ? - Viễn hỏi.
- Dạ.
Viễn gật đầu:
- Em nói đi!
Lam Anh vừa nói vừa nhìn vào mắt anh:
- Có người để nghị em đóng phim.
Cô im lặng chờ ở anh một thái độ khác lạ, phản đối hay đồng tình. Nhưng
nét mặt anh vẫn vô cảm, cô đành nói tiếp:
- Đây có thể là một sự nghiệp mới, một cơ hội mới cho em. Em rất muốn
thử. Tuần sau bắt đầu người ta chọn cảnh ở Đà Lạt. Nhưng nếu anh cho
phép em đi cùng để đóng và ra mắt hai bác, em sẽ rất sung sướng ở lại Sài
Gòn và từ chối cơ hội này.
Bây giờ thì cô đã thấy Viễn tỏ thái độ. Anh cười, cái cười lạt lẽo như con
thú vừa nhìn thấy cái bẫy của người thợ săn, và đang đi vòng qua cái bẫy
đó, tránh phiền phức một cách gọn gàng.
Anh nói thản nhiên:
- Như em đã nói, đó là cơ hội của em, tại sao em lại không bắt lấy? Sự
nghiệp của em, anh không xen vào. Cuộc sống của anh, cũng nhắc em nhớ
là của riêng anh, anh chưa muốn chia sẻ cho ai. Chúng ta đã có khoảng thời
gian hợp nhau vì cùng tôn trọng tự do của nhau. Đừng để chúng ta không
còn hợp nhau nữa và đi đến chia tay chỉ vì những đòi hỏi, ràng buộc vô
nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.