MƠ YÊU - Trang 49

- Đừng sợ quá nhé Hạ! Có gì đâu nào. Có ai cười em đâu.
Rồi quay qua gương mặt thuồn ra của thằng bạn, Quân Anh phì cười.
- Hê! Nói gì đi chứ thằng nỡm. Cứ ngậm tăm nhìn chòng chọc con bé mãi,
làm người ta càng ngượng thêm.
Viễn sực tỉnh, anh bước tới cạnh Hạ:
- Hạ xinh quá!
Quân Anh cười ngất:
- Nói một câu cụt ngủn làm người ta khớp thêm.
Hạ bấm móng chân lên đôi giày cao gót đến đau điếng, cô nói như nghẹn
lời:
- Ha... không mặc những cái này được không anh Viễn, được không anh
Quân Anh?
Quân Anh xua tay:
- Sao không, trời ơi! Công trình của nh với chị Thu chủ tiệm mấy ngày nay
mà em nỡ bỏ. Em đừng sợ cứ mặc ra phố, ra phi trường bảo đảm khối cặp
mắt nhìn theo.
Quân Anh còn định nói gì thêm nữa thì Viện chợt hốt hoảng khi thấy những
giọt nước mắt lăn ra trên má Hạ, anh cuống quýt hét lên:
- Sao vậy Hạ? Em...
Bối rối, và như quán tính, Viễn ôm lấy thân hình đang run rẩy của cô.
Tựa vào vai anh, cô nàng nức nở tợn. Không biết nước mắt ở đâu ra. Nó
chảy tràn lan trên má cô, trên vai áo anh, ướt đẫm. Tại sao khóc? Hạ đâu có
biết. Cô đâu phải là đứa con gái mít ướt. Xấu hổ vì lần đầu phơi chân ra
trước mắt mọi người, hay e thẹn vì đã mươi mốt rồi mới lần đầu mặc chiếc
áo xinh tuyệt như mở Hạ không lý giải nổi và cũng không thèm lý giải. Vì
vai áo Viễn êm quá, vòng tay của anh ấm và đầy chở chẹ Có một sự yên
bình nào đó giữa vòng ôm của Viễn mà cô chưa từng bao giờ được hưởng.
Từ cha ư? Chưa bao giờ có. Các anh lại càng không. Êm ái quá, cô như
muốn được ru ngủ, vỗ về sau mấy năm cô độc, nhớ nhà.
Tiếng thút thít đã yên và tắt hẳn rồi, nhưng Hạ vẫn còn trong vòng tay Viễn.
Họ đứng yên không nhúc nhích, và dường như cũng chưa muốn rời ra.
Quân Anh đứng ngẩn như một pho tượng gần đó, mồm há hốc ra với cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.