MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 126

Liễu tiên sinh cũng lên tiếng: “Vậy theo ý Quả tiên sinh thì nên làm thế
nào?”

“Liễu tiên sinh đã nói là đen thì nào có ai dám nói là trắng, ta cũng

không phải người trong Tử viên, cũng không định để ý tới thị phi trong Tử
viên, chỉ là tiểu thiếu gia muốn hai nha đầu kia, xin phu nhân dàn xếp cho.”

“Quả Nhĩ Nhân, hôm nay nhân chứng vật chứng đều có đủ, suy đoán

suông của ông sao có thể thuyết phục mọi người. Nếu không tìm được
chứng cớ rõ ràng thì đừng mong mang được người đi.” Phu nhân khôi phục
bộ dáng tao nhã, nhẹ nhàng cười nói.

“Đúng vậy! Mau đem chứng…. cớ ra!” Hương Cần càn rỡ thốt ra,

đáng tiếc vừa bị Quả Nhĩ Nhân thoáng nhìn một cái, nàng ta đã sợ run
người, chui về phía sau Nguyên Phi Yên.

“Hôm nay Quả Nhĩ Nhân nhất định phải mang hai nha đầu này đi.”

Quả Nhĩ Nhân cũng mỉm cười, đôi mắt màu xám liếc về phía Liễu Ngôn
Sinh.

Liễu Ngôn Sinh cười nhẹ, chậm rãi đi về phía Quả Nhĩ Nhân, ánh mắt

hai người giao nhau, không ai thấy rõ người nào xuất chiêu trước cùng
không ai thấy được những chiêu thức đó, sau cùng hai người tách ra, sắc
mặt Quả Nhĩ Nhân vẫn như thường, nói: “Đa tạ.”

Liễu Ngôn Sinh mặt không biểu cảm nhưng tay trái lại hơi buông

xuông, dễ nhận thấy là Quả Nhĩ Nhân đã thắng. Lão bước về phía chúng tôi
thì mặt bỗng biến sắc, môi tím lại, lão run run đứng ở đó, cười lạnh:
“Đường đường đại tổng quản của Nguyên gia, Liễu Ngôn Sinh nổi danh
thiên hạ lại hèn hạ vô sỉ như vậy, ngươi dám hạ độc ta?”

Liễu Ngôn Sinh cười thâm độc: “”Quả Nhĩ Nhân, năm xưa Kim Cốc

tử chế ra Thập lý hương không mùi không vị này chính là để đối phó với U
Minh thập tam quỷ, hôm nay cho tên Đột Quyết nhà ngươi dùng đã là vinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.