MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 127

hạnh cho ngươi rồi. Ta vốn không muốn đối địch với ngươi, nhưng hôm
nay ngươi lại khăng khăng cố chấp, đắc tội với phu nhân, ta cũng không
còn cách nào khác.”

Sắc mặt Quả Nhĩ Nhân xám lại: “Giang hồ từng đồn Kim Cốc chân

nhân có đứa đệ tử phạm tội, lúc bị đuổi ra khỏi sư môn đã trộm mất tuyệt
học Thập lý hương của sư phụ. Thật không ngờ Liễu Ngôn Sinh lại chính là
tên tiểu nhân bỉ ổi làm nhục sư mẫu, bức tử sư huynh kia.

Khuôn mặt Liễu Ngôn Sinh thoáng vặn vẹo nhưng lập tức khôi phục

lại vẻ nho nhã: “Ta không hiểu ông đang nói gì. Xin Quả tiên sinh cứ yên
tâm mà đi, ta sẽ thay ông chú ý tới Giác Tứ gia.”

Nói xong hắn đi về phía Quả Nhĩ Nhân, vũ khí giấu trong tay áo phải

tỏa sáng lấp lánh. Trong mắt Quả Nhĩ Nhân tràn đầy không cam chịu mà
lòng tôi thấy vô cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ trời muốn diệt tôi và Bích Oánh
sao?

Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng từ bên ngoài truyền tới: Hôm

nay Tử viên thật náo nhiệt.”

Chỉ thấy một người vận áo khoác xanh, râu tóc phất phơ nhẹ nhàng

bước vào, chính là Hàn Tu Trúc của Tây Phong Uyển. Đi đằng sao ông ta
chính là lang trung Triệu Mạnh Lâm được đồn là đã mất tích cả đêm.

Hàn Tu Trúc cười sang sảng, đối với tình cảnh giương cung bạt kiếm,

máu tươi ba thước trong Vinh Bảo đường thì làm như không thấy, ông cung
kính khom mình trước phu nhân sau đó giống như vô tình phát hiện ra Quả
Nhĩ Nhân đang đứng bất động ở bên cạnh, liền vui vẻ đi qua, miệng nói:
“Đã lâu không gặp, Quả tiên sinh có khỏe không? Lâu rồi Giác Tứ gia
không tới Tây Phong Uyển, ngài ấy vẫn khỏe chứ?”

Ông ta thân thiết nắm lấy tay Quả Nhĩ Nhân. Hình như Nguyên Phi

Giác đã từng nói cho tôi biết, việc hai người họ thường xuyên so chiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.