MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 129

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, Triệu Mạnh Lâm chính là danh y

đương thời, nổi tiếng có thể diệu thủ hồi xuân, nhưng tính tình lại cổ quái.
Có lúc ông ta thấy chết mà không cứu, đòi thu ngàn vàng tiền khám bệnh,
có lúc lại không thu xu nào, người ta còn gọi ông là “Quái y thần”.

Mọi người không khỏi đều quay về phía Triệu Mạnh Lâm mà ông chỉ

mỉm cười: “Đó là danh hào mà mấy vị bằng hữu trên giang hồ tặng cho tại
hạ, bốn chữ diệu thủ y thánh quả thực không dám nhận.”

Hàn Tu Trúc vỗ tay khen ngợi: “Nhị tiểu thư thật hiểu rõ điển cố trên

giang hồ, không hổ danh là “Khuynh thành Gia Cát”.

Nguyên Phi Yên dịu dàng cười: “Tiên sinh lại trêu chọc ta rồi, Phi Yên

nào dám nhận danh hào như vậy, chỉ là vận khí tốt nên đoán lung tung cũng
trúng mà thôi.”

Nói xong, nàng vén váy thi lễ với Triệu Mạnh Lâm, Triệu Mạnh Lâm

cũng khom người trả lễ. Nàng liền hỏi: “Không ngờ Triệu lang trung vẫn
thường tới quý phủ để xem bệnh cho mấy nha đầu lại là Diệu thủ y thánh,
Phi Yên thay mặt gia phụ, gia mẫu, nhận lỗi với Triệu tiên sinh.”

Triệu Mạnh Lâm đúng mực đáp: “Tiểu thư làm tại hạ hổ thẹn rồi, tại

hạ vốn chỉ hành nghề trong giang hồ, ban đầu tới quý phủ là vì đồng ý với
thỉnh cầu của Tu Trúc lão đệ, tới chữa chân cho Bạch Tam gia. Trước nay
Triệu mỗ có một tật xấu là chỉ chữa cho những người mình muốn chữa, sở
dĩ tại hạ xem bệnh cho Oánh cô nương là bởi cảm thấy năm đứa nhỏ kết
nghĩa này tuy nghèo khổ nhưng nghĩa khí lại ngút trời. Mấy hôm trước,
Oánh cô nương bị ứ huyết tắc kinh, chính tại hạ đã kê đơn Tứ vật thang
thêm ruồi trâu này, bởi vì Oánh cô nương cũng là bệnh nhân cũ nên ta đã
giữ lại hết những đơn thuốc trước đây. Đây là bản sao những đơn thuốc
trước kia, mời xem qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.