MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 130

Triệu Mạnh Lâm đưa ra một tập giấy, lúc Liễu Ngôn Sinh nhận lấy,

Triệu Mạnh Lâm nhìn vào mắt hắn, nói: “Thập lý hương là kỳ độc trong
thiên hạ, hương bay mười dặm, không chỉ giết chết người ngửi mà còn từ
từ tạo thương tổn đối với người dùng độc. Kim Cốc chân nhân cho rằng
độc này quá hung ác nên mới không truyền ra ngoài, mặc dù Liễu tiên sinh
đã sửa lại thành phần, không làm thương những người ở ngoài một bước,
nhưng độc tính đối với người dùng lại không giảm. Nếu tiên sinh thường
xuyên sử dụng tất sẽ tự hại đến thân.”

Liễu Ngôn Sinh thoáng trắng bệch, sau đó lễ độ đáp: “Đa tạ Diệu thủ y

thánh đã chỉ điểm.”

Hắn đem đám phiếu khám cho phu nhân xem, trong nhất thời sắc mặt

mọi người đều trở nên khó coi. Phu nhân hừ một tiếng, bảo đã làm phiền
Triệu tiên sinh rồi. Quả Nhĩ Nhân điều tức xong liền ôm lấy Bích Oánh, gật
đầu với Liễu Ngôn Sinh: “Đa tạ lời chào hỏi hôm nay của Liễu tiên sinh,
ngày khác nhất định sẽ hoàn trả.” Dứt lời liền nâng tôi dậy, bước ra ngoài.

Tôi quay đầu lại, Triệu Mạnh Lâm kia liền mỉm cười. Lòng tôi nóng

lên lại bị Quả Nhĩ Nhân kéo ra khỏi Vinh Bảo đường.

Tới lúc Hàn Tu Trúc đuổi kịp, Triệu Mạnh Lâm đã biến mất.

Ra khỏi Tử viên, tôi không kiên trì được nữa, hai chân mềm nhũn ra,

suýt thì ngã sấp xuống, may là Hàn Tu Trúc kịp thời đỡ tôi dậy: “Cô nương
có sao không?”

Tôi cắn môi, gật gật đầu, vịn lấy thân cây bên cạnh, cố gắng đứng

thẳng, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mơ hồ, chỉ nghe Quả Nhĩ Nhân lạnh
lùng nói: “Bình sinh ta không muốn chịu ơn huệ của người khác, kể cả là
ông, Hàn Tu Trúc. Nói đi, ta phải làm gì để báo ơn cứu mạng lần này?”

“Quả Nhĩ Nhân đúng là người thẳng thắn, thảo nào Hầu gia lại yên

tâm giao tiểu thiếu gia cho ông. Mặc dù ông và ta đều vì chủ của mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.