MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 132

“Thiếu gia nhà ta đã nói muốn nha đầu nay, không thể đưa cho ông

được.” Quả Nhĩ Nhân cũng nghiêm mặt đáp: “Không bằng ông tới Ngọc
Bắc Trai lấy ít tuyết liên, linh chi ngàn năm về cho Bạch Tam gia, coi như
trả cái ân này cho ông, được không?”

Hàn Tu Trúc lại lắc đầu, vẻ mặt như coi thường: “Lão Quả thật nhỏ

mọn, chỉ là một nha đầu thôi, Diêu Bích Oánh so với Hoa Mộc Cẩn thì xinh
đẹp hơn bao nhiêu. Ta cược rằng, nhất định thiếu gia nhà ông thích cô gái
này.”

Quả Nhĩ Nhân lắc đầu: “Ông không biết, ngài ấy đã lớn rồi, tự có chủ

kiến của mình…”

Tôi dần dần không nghe được họ nói gì nữa, chỉ cảm thấy bên tai có

rất nhiều tiếng ồn ào, mà lòng tôi chỉ trăn trở toàn tin tức về Cẩm Tú và
tướng quân, sau đó tựa hồ cảm thấy có người đang đánh nhau…

Tôi cố gắng hé mắt ra, chỉ thấy Quả Nhĩ Nhân đang quỳ một chân

xuống đất, căm hận nói với Hàn Tu Trúc: “Ngươi…, người Hán toàn một
bọn đê tiện vô sỉ, chỉ biết dùng trá thôi.”

“Lời ấy sai rồi, lão Quả, binh bất yếm trá(2) mà. Được rồi, thiếu gia

nhà ta đã chấp thuận với Tống Minh Lỗi sẽ chăm sóc nha đầu này, vậy cho
ta mượn mấy ngày nhé.”

Trước khi bị bóng tối nhấn chìm, chẳng hiểu sao trong lòng tôi có một

ý nghĩ kỳ lạ, Hàn Tu Trúc kia nói là mượn tôi mấy này, nhưng kết quả chắc
chắn sẽ giống Lưu Bị mượn Kinh Châu(3), có đi mà không có về….

….

Nóng quá, tôi cảm thấy mình như đang giãy dụa trong biển lửa vậy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.