MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 134

này đi, để tôi còn trở về báo cáo nữa.” Thiếu niên kia vừa bịt mũi vừa đưa
tới một chén thuốc vừa đen vừa khó ngửi tới.

Tôi nhận lấy rồi uống một ngụm, trời ạ, đắng quá. Tôi hỏi: “Xin hỏi vị

tiểu ca này, là cậu giúp tôi bó thuốc sao?”

Không ngờ cậu ta vừa nghe xong liền nhảy lùi về phía sau, khuôn mặt

toàn mụn đỏ ửng lên, sau đó giận dữ nói: “Này, mẹ tôi bảo rằng, nam tử
thấy thân thể của nữ tử thì sẽ phải chịu trách nhiệm với nữ tử đó. Vết
thương của cô tất nhiên là do mẹ tôi đắp thuốc cho, nha đầu kia chớ hủy
danh tiết của tôi, bộ dáng cô xấu xí như vậy, đừng mơ lừa tôi lấy cô.”

Tôi nghe xong, thuốc trong miệng đều phun ra hết, khiến cậu ta bị

phun ướt cả người. Cậu ta nổi giận còn tôi thì vội vàng xin lỗi. Đang lộn
xộn thì một phụ nhân tầm hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp đi vào,
thấy thế liền véo tai cậu ta, lớn tiếng mắng: “Tố Huy, lão nương vừa đi ra
ngoài một chút mà bệnh nhân con cũng không trông được sao?”

Cậu bé kia cố gắng giãy ra, xuýt xoa sờ sờ lỗ tai, miệng thì hét: “Làm

sao trách con được, cô ta tự phun hết thuốc ra đấy chứ! Hơn nữa con là hộ
vệ của thiếu gia, tương lai nhất định sẽ vì thiếu gia vào sinh ra tử, bình
thiên hạ, sao có thể đi chăm nom một nha đầu chứ?”

Cậu ta thấy vị phụ nhân thực sự nổi giận liền quay người chạy mất.

Phụ nhân kia thở dài một hơi, quay lại nhìn thấy vẻ hoảng sợ của tôi thì
cười xòa: “Mộc cô nương không bị bỏng chứ?”

Hai mẹ con này thật có sức sống a!

Bà thấy tôi đờ đẫn lắc đầu thì cười dịu dàng, nói: “Thằng nhóc ấy là

máu mủ duy nhất của lão nương, tên Tố Huy. Tên này là do Tam gia đặt
cho. Cha nó đã mất sớm, Tam gia và Hàn gia lại nuông chiều nó quá nên
mới vô pháp vô thiên như vậy, Mộc cô nương đừng chê cười nha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.