MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 136

nương, sắc mặt bà chán nản, thở dài một hơi đáp: “Tiểu Vũ tử kia là con
hiếu, anh tốt có tiếng trong sơn trang, thật đáng tiếc, nghe nói là chôn ở Tây
Lâm. Mẹ cậu ta cũng coi như là lão nhân trong trang, muội muội cậu ta đã
khóc đến chết đi sống lại rồi.”

Lòng tôi cũng rầu rĩ, về sau tôi lại nghe tin, vào ngày thứ hai tôi vào

Tây Phong Uyển, Hòe An bị bệnh mà qua đời, chết rất nhanh mà lại rất lạ,
không thể làm gì hơn là hỏa táng chôn vào Tây Lâm.

Bảy ngày nữa trôi qua, cuối cùng tôi cũng có thể xuống giường. Tạ

tam nương sợ tôi mới khỏi bệnh, dễ nhiễm phong hàn nên khoác cho tôi
một cái áo lông chồn thật dày, bên trong lại mặc thêm bao nhiêu là áo,
khiến tôi mặc xong nhìn còn béo hơn cả bà thì mới đồng ý cho ra ngoài.

Tôi đạp tuyết từ từ đi tới trung đình, hôm nay ánh nắng tươi sáng, mai

đỏ đã nở thơm ngát cả vườn, tuyết phủ trắng xóa, khung cảnh đẹp đẽ động
lòng người. Trước đây toàn là tôi đứng bên ngoài Tây Phong Uyển giặt
quần áo, vừa giặt vừa đếm những đóa mai vươn ra khỏi tường, chưa bao
giờ nghĩ mình lại có có cơ hội vào bên trong, được ngắm tỉ mỉ vườn mai
xinh đẹp này, không khỏi ngây ngẩn một lúc.

“Tam gia đã tới!” Giọng nói cung kính của Tạ tam nương khiến tôi

tỉnh lại, tôi quay đầu lại liền ngây ra tại chỗ, chỉ thấy Hàn Tu Trúc đang
một chiếc xe lăn, ngồi trên đó là một thiếu niên đang lẳng lẳng trong trời
tuyết.

Những cánh mai đỏ bay lượn trong gió, thiếu niên đó vận bạch y như

tuyết, thanh khiết không chút tỳ vết, tựa như minh châu tỏa sáng rực rỡ, tuy
đang ngồi trên xe lăn nhưng phong thái hút người ấy vẫn không mảy may
giảm sút.

Thiếu niên đó bình tĩnh liếc tôi một cái, tôi phục hồi lại tinh thần, cảm

thấy mình hơi vô lễ, tôi liền tiến lên hành lễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.