MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 124

Quả Nhĩ Nhân nói: “Vậy đừng trách Quả Nhĩ Nhân này bất kính với

phu nhân, hôm nay xin thỉnh giáo Liễu tiên sinh vang danh thiên hạ.”

“Quả tiên sinh che chở cho hai nghi phạm như vậy, chẳng lẽ ông có

điều gì mờ ám?”

Không ngờ băng sơn đại thúc không hề tức giận mà còn cười ha hả,

mặc dù nụ cười có hơi giống điệu cười của những hung thủ trong phim
kinh dị: “Ngươi bảo chủ nhân nhà ta là chủ mưu chẳng qua cũng là vì gia
nghiệp của Nguyên gia mà thôi, chỉ tiếc thiếu gia nhà ta trước sau gì cũng
phải về Tây Vực để kế vị, đừng nói là Nguyên gia, cho dù có đem toàn bộ
Trung Nguyên chắp tay dâng lên, chủ tử nhà ta cũng chẳng để vào mắt.
Hôm nay phu nhân nhẹ dạ tin vào lời nói của hạng tiểu nhân, chẳng lẽ
muốn bức tử hai người vô tội này thì mới ngừng sao?”

Hiểu rồi, Nguyên Phi Giác mắt kém như vậy, làm gì có điều gì lọt

được vào mắt hắn chứ.

Nguyên phu nhân lạnh lùng đáp: “Hừ? Xin chỉ giáo cho!”

“Nha đầu Bích Oánh trong sơn trang nổi tiếng là cái ấm sắc thuốc,

ngay cả đám châu báu, tơ lụa tìm được trong phòng kia cũng nhiễm mùi
thuốc bắc, làm sao lại không tìm được đơn thuốc nào? ” Quả Nhĩ Nhân
quay sang Hòe An: “Ngươi có biết chữ không?”

Hòe An gật đầu: “Tiểu nhân biết chữ.”

Quả Nhĩ Nhân móc ra một khối ngọc bội: “Vậy ngươi đọc thử xem.”

Tôi nhìn thoáng qua, trên miếng ngọc kia có viết: “Thân vô thái

phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”(1).

Ô! Thật không nhìn ra băng sơn đại thúc này lại có món đồ tình cảm

như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.