MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 213

thành khuynh quốc của Nguyên Phi Bạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến của
họ của mình là gì tôi cũng quên luôn mất…

Ừm! Ai đang không ngừng kêu “chim đỗ quyên, chim đỗ quyên”(2)

vậy? Thì ra là Tố Huy, khuôn mặt đầy mụn của cậu ta đang ghé sát vào tai
tôi, miệng không ngừng hét lớn: “Mộc cô nương!”

“Làm sao? Hô to gọi nhỏ thế làm gì, cậu còn ngại đấm vào mắt tôi

chưa đủ nên muốn dằn vặt thêm cả đôi tai nữa đúng không?” Tôi xoa xoa
lỗ tai.

“Hứ! Nếu không gọi, cô có thể tỉnh sao?” Thằng nhóc xấu xa ấy còn

chỉ vào cây lựu mà tôi đã tỉa, bảo: “Đây mà gọi là cắt sửa hoa sao, có mà bẻ
cành hái hoa để trút giận thì có, cô xem đi, một gốc lựu đẹp như vậy lại bị
cô cắt thành giống người đầu hói rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gốc cây, đúng là như vậy thật. Trong lòng

liền hổ thẹn vô cùng, tôi ngượng ngùng nói: “Cậu, cậu không hiểu rồi, cái
này gọi là, cái này gọi là tác phẩm nghệ thuật, về sau, về sau nó mọc dài lại
sẽ rất đẹp.”

“Xí! Đừng có lừa tôi, cả ngày hôm nay cô không bình thường sao ấy,

cứ nhìn Tam gia chằm chằm, Tam gia cũng vậy. Tôi đi theo Tam gia từ nhỏ,
đây là lần đầu thấy ngài cứ cười tủm tỉm cả buổi như vậy.” Thằng nhóc vừa
phân tích vừa gật gù đắc ý, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, cậu ta
kề sát lại, nói: “Này, nói thật đi, có phải cô thành công rồi không?”

“Thành công gì chứ?” Tôi đỏ mặt, lui về bên một khóm lan.

Tố Huy đoạt lấy cây kéo trong tay tôi, ngăn trở tôi tiếp tục tàn phá

đám hoa hoa cỏ cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động nhìn chằm chằm vào tôi:
“Lại còn giả vờ! Có phải cô và Tam gia làm cái kia rồi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.