MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 215

“Tố Huy!” Hàn tiên sinh bỗng tiến vào vườn, lớn tiếng gọi khiến lòng

tôi vô cùng ngứa ngáy. Tố Huy lập tức im bặt, Hàn Tu Trúc tươi cười nói
với tôi: “Mộc cô nương. Tam gia bảo ta truyền lới cho cô và Tố Huy, nói là
hôm nay Tam gia có khách tới chơi nên cho chị em hai người ra ngoài, mau
tới Ngọc Bắc Trai tìm Oánh cô nương chơi đi.”

Tôi và Tố Huy đều lớn tiếng hoan hô, cả hai đều mừng rỡ như điên.

Tôi cũng đem chuyện của Du Du quẳng ra sau đầu, chạy vào nhà thay bộ
đồ khác, chỉnh lại đầu tóc, nghĩ nghĩ một lúc lại tháo cây trâm bạch ngọc
của Nguyên Phi Bạch xuống, dùng một cây trâm bạc mà Tống Minh Lỗi đã
đưa cho. Lúc tôi tới chỗ xe ngựa, từ xa chỉ nhìn thấy Hàn Tu Trúc đang
nghiêm túc nói với Tố Huy cái gì đó, còn vẻ mặt cậu ta thì có vẻ hoang
mang.

Ơ, có chuyện gì vậy? Tôi nhẹ tay nhẹ chân chạy tới đó định nghe lén

xem bọn họ đang nói gì, Hàn Tu Trúc bỗng xoay người lại, dọa tôi suýt thì
nhảy dựng lên: “Cô nương đi nhanh về nhanh, đừng để Tam gia sốt ruột.”

Không hổ là Hàn Tu Trúc, võ công cũng cao đến khó tin, ngay cả

bước chân như mèo của tôi mà cũng nghe thấy, nhưng mà cũng có thể do
khinh công của tôi quá tôi.

Tôi còn muốn tiếp tục câu chuyện kia nhưng cho dù mềm rắn thế nào,

cậu ta cũng không chịu nói, chỉ lạnh lùng đáp: “Quân lệnh như núi.”

Đồ xấu xa, có cái gì mà không thể nói? Không muốn nói thì thôi, hứ!

Ý nghĩ tới Ngọc Bắc Trai là có thể nhìn thấy Nguyên Phi Giác và Bích

Oánh đã lâu không gặp khiến tâm tình của tôi tốt hơn, đáng tiếc, mở rộng
cửa nghênh đón tôi chỉ có Bích Oánh – càng ngày càng xinh đẹp – và mười
thiếu niên do A Mễ Nhĩ dẫn đầu. Họ nói cho tôi biết, Nguyên Phi Giác và
Quả Nhĩ Nhân đã ra ngoài rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.