MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 235

trọng dụng, thì có thể rũ áo chắp tay mà thiên hạ thái bình. Sao phải lao tâm
khổ tứ, làm thay chức phận kẻ dưới!?”

Hắn ngừng lại, nhìn Quả Nhĩ Nhân rồi nói tiếp: “Ông là danh thần của

Đột Quyết, đã phò tá hai vị quân chủ, kiến thức rộng rãi, chẳng biết nghĩ
sao về điều này?”

Quả Nhĩ Nhân nghe mà sửng sốt hồi lâu, lão ta kích động đáp rằng:

“Thiếu chủ học rộng hiểu nhiều, nói ra khiến cựu thần cũng không thể sáng
tỏ hết, nếu tiên vương có hùng khí ấy thì làm gì khiến đám loạn thần tặc tử
đem quốc gia chia năm xẻ bảy, đến giờ vẫn chưa đoạt nổi Đông Đình. Thần
vui mừng thay, Đột Quyết thật may mắn, mai sau thiếu chủ chắc chắn sẽ là
một minh quân.”

Tôi ngây người, đây không phải là bài sớ “Mười điều nghĩ” càn gián

vua Thái Tông của Ngụy Chinh mà tôi đã đọc cho hắn sao?

Trước đây rất lâu, khi tôi vẫn còn ở Đức Hinh cư cùng Bích Oánh, có

một lần Nguyên Phi Giác lại đi lạc tới đó. Khi đó tôi đang giặt áo ở bờ
sông, hắn liền cười hì hì cùng tôi ngồi ở bờ sông tán dóc, tôi không nhớ rõ
mình đã nói gì khiến chủ đề xoay đến vấn đề thuyết làm vua. Hắn còn khoe
khoang, nói cái gì mà muốn thống nhất hai phía đông tây của Đột Quyết,
tiện đường chiếm lấy Đông Đình, sau đó còn muốn tiến quân xuống Nam
Chiếu, để Nguyên Phi Bạch là gã chăn ngựa cho hắn, Hàn Tu Trúc quét rác
cho hắn, vân vân. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy người này thật là khoác lác,
nhưng dù sao ba hoa cũng chẳng bị đánh thuế, miệng không kìm được hỏi
lại: “Nếu Giác Tứ gia thật sự làm được những điều này, lúc thiên hạ ổn
định rồi thì phải làm thế nào tiếp?”

Nguyên Phi Giác mười ba tuổi năm ấy bỗng sửng sốt: “Đương nhiên

là không ngừng mở rộng lãnh thổ rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.