MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 233

Nguyên Phi Giác cười lạnh: “Thế thì đã sao, những gì hắn có thể cho,

ta cũng có thể làm cho Mộc nha đầu.”

Quả Nhĩ Nhân lạnh lùng nói: “Thiếu chủ là hoàng đế tương lai của

Đột Quyết, chỉ cần lên ngôi thì muốn mỹ nữ dễ như trở bàn tay, cần gì phải
mê muội một đứa con gái như vậy,” Lão nhìn tôi một chút, tựa như để tôi tự
mình hiểu được, sau đó nói không chút kiêng kị: “Mộc cô nương tuy cũng
dễ thương, đáng yêu, nhưng xét về tướng mạo, tính tình cùng phẩm hạnh
thì làm sao so được với Bích Oánh trong viện chúng ta? Hơn nữa, bây giờ
mắt thiếu gia không tốt, tâm trí cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chờ ít lâu
nữa, võ công đại thành thì sẽ không si dại nữa. Khi đó nhìn rõ được mỹ
nhân trong thiên hạ, nếu thiếu gia không còn hứng thú với Mộc cô nương,
vậy bảo Mộc cô nương phải làm thế nào?”

Cuối cùng tôi cũng biết được vấn đề về mắt và đầu óc của Nguyên Phi

Giác, thì ra là do luyện võ công mà ra. Không hiểu là loại võ công nào mà
có thể khiến hắn hy sinh ánh sáng và trí tuệ để khổ luyện như vậy?

Từng câu từng chữ trong lời Quả Nhĩ Nhân như đang nhắc nhở tôi, lão

muốn Bích Oánh trở thành người bên gối Nguyên Phi Giác.

Đúng vậy, luận tướng mạo, Bích Oánh đẹp hơn tôi nhiều lắm.

Luận tính tình, Bích Oánh so với tôi dịu dàng hơn nhiều…

Luận phẩm hạnh, Bích Oánh vì cứu tôi mà không ngại tự sát…

Mà việc luyện võ của Nguyên Phi Giác là bí mật không được truyền ra

trong Ngọc Bắc Trai, hôm nay đã nói ra rồi, chẳng phải là muốn tôi không
ra khỏi khu vườn này sao? Lòng tôi xoắn xuýt những ý nghĩ như vậy, lòng
bàn tay chậm rãi buông lỏng tay Nguyên Phi Giác.

Không ngờ Nguyên Phi Giác lại ôm chặt tay tôi lại, khẽ cười: “Mộc

nha đầu, nàng muốn bỏ ta qua một bên sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.