không thể chống lại được Tam gia và Đại gia, chắc hẳn sẽ không gây khó
dễ Tiểu ngũ nghĩa chúng ta nữa.”
Tôi gật đầu, ngập ngừng hỏi thăm: “Cẩm Tú và tướng quân…”
Tống Minh Lỗi nhìn tôi, đắn đo trong chốc lát rồi đáp: “Mộc Cẩn,
muội không cần quá lo lắng, Hầu gia, ngài ấy… rất thích Cẩm Tú, đối xử
với muội ấy cũng rất tốt.”
Lòng tôi thật khó chịu, Nguyên Thanh Giang, một người đủ tuổi để
làm phụ thân của muội ấy rồi, ngài ấy thật sự có thể làm muội ấy hạnh phúc
sao? Cẩm Tú lại còn là em gái duy nhất của tôi.
Tống Minh Lỗi kéo tôi ngồi xuống: “Ngày mai, Cẩm Tú sẽ quay về
Tây An, đến lúc đó ta sẽ mở tiệc ở Quán Đào cư, thu xếp cho Tiểu ngũ
nghĩa chúng ta gặp nhau, được không?”
“Vâng!” Tôi gật đầu, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Cẩm Tú đã lâu
không gặp, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Tống Minh Lỗi ngồi xuống đối diện, móc một hộp gấm ra từ trong
ngực áo: “Đây là lễ vật mà huynh mua ở Lạc Dương, không biết hợp ý
muội không?”
Tôi nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong là một đôi khuyên tai vàng điểm
những bông hoa bằng ngọc bích, tôi thực lòng khen: “Nhị ca, đôi khuyên
tai này đẹp quá, không bằng tặng cho Bích Oánh đi!”
Tống Minh Lỗi nhướng mày, cười đáp: “Yên tâm đi, quà cho tam
muội ta đã chuẩn bị tốt rồi, cái này là mua riêng cho muội, tới đây, nhị ca
đeo cho.”
Không đợi tôi mở miệng, Tống Minh Lỗi đã khom lưng lấy ra một
chiếc đặt tới tai phải của tôi, nhân cơ hội đó, huynh ấy ghé vào tai tôi, khẽ