MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 262

khàng nói: “Mộc Cẩn, trong chiếc khuyên tai này có thả Tuyết châu đan, có
thể giải được mọi kỳ độc trên thế gian, muội nhất định phải ngày đêm đeo
trên người, phòng ngừa Nguyên Phi Bạch hạ độc.”

Trong lúc tôi đang kinh hãi, Tống Minh Lỗi đã ngồi xuống bên cạnh,

lớn tiếng nói: “Nhìn xem, tứ muội nhà ta cuối cùng cũng không giống đứa
bé nữa rồi.”

Tôi ngẩn người, khá lắm Tống Minh Lỗi, hẳn đây mới là lời nói thật

lòng của huynh, chỉ nghe huynh ấy thấp giọng nói: “Lúc trước là bất dắc dĩ,
nhị ca mới cầu hắn chăm sóc tứ muội, không ngờ bên trong Tây Phong
Uyển này lại ngổn ngang như vậy, mà trước nay vạn vật trên đời này, tưởng
đen mà chẳng đen, tưởng là ngọc mà không phải(1), Nguyên Phi Bạch kia
chẳng phải hạng tầm thường, tứ muội phải hết sức cẩn thận.”

Tôi đang định mở miệng, huynh ấy bỗng lùi lại, cười như thường:

“Mộc Cẩn có thích quà tặng của huynh không?”

Tôi liếc huynh ấy một cái, cười đáp: “Đa tạ tứ ca, Mộc Cẩn rất thích

đôi khuyên tai này.”

Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Huy liền truyền tới: “Mộc cô nương,

Tống hộ vệ có ở chỗ cô không, Tam gia đang phái người người đi tìm anh
ta.”

Tống Minh Lỗi nháy mắt với tôi rồi đứng dậy mở cười, cười tươi rói:

“Làm phiền Tố Huy tiểu ca rồi.”

Trong mắt Tố Huy lóe ra một tia sùng bái, không ngừng nói khách khí,

khách khí rồi theo sát sau Tống Minh Lỗi.

Còn tôi ngồi ngây ra đấy, nhìn ra vườn cây xanh tươi bên ngoài, trong

đầu lại nghĩ về câu nói của Tống Minh Lỗi: vạn vật trên đời, tưởng đen mà
chẳng đen, tường là ngọc mà không phải…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.