MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 363

vòng. Hắn cười lớn: “Mộc nha đầu bảo bối của ta, ta biết rồi, nhất định là
nàng muốn ta.”

Tôi xấu hổ tựa đầu vào ngực hắn, tiếng cười vui vẻ từ trong ngực hắn

truyền ra, rung động lòng tôi. Tôi ngẩng đầu, ánh nắng nhảy nhót trên mái
tóc đỏ hiếm khi được chải gọn gàng, tạo nên tia sáng chói mắt, khuôn mặt
trẻ tuổi dạt dào vui niềm sướng tôi chưa từng thấy, đôi đồng tử màu rượu
nhìn tôi chăm chú, tỏa sáng rực rỡ như đá quý, phản chiếu nét mặt thẹn
thùng của tôi.

Hồi lâu, hắn mới nhắm mắt lại, cái trán phẳng nhẹ nhàng tựa lên đầu

tôi, hắn thỏa mãn lẩm nhẩm: “Mộc nha đầu, vì sao ta lại thích mùi hương
của nàng như vậy? Nàng có biết, ta ước mong… cứ thế này, cứ mãi mãi
được ôm nàng thế này..”

Cây du nhẹ nhàng đong đưa trong gió thu, vài chiếc lá lặng yên rơi

xuống, rồi tinh nghịch bay xuống người Phi Giác, tôi đang định nhẹ nhàng
phủi xuống giúp hắn thì hắn bỗng mở bừng mắt, vui vẻ nói: “Mộc nha đầu,
chúng ta tới rừng anh đào đi, chúng ta đi tới đó, nàng, nàng, ta, ta sẽ ở đó
đem chính mình tặng cho nàng.”

Mặt tôi nóng phừng phừng, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã vọt đi…

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khinh công của Phi Giác, tôi hoàn

toàn thán phục, cái này mới gọi là cao thủ chân chính chứ. Cái loại khinh
công mèo quào như của tôi, miễn cưỡng mới nhảy được khoảng một thước,
mà còn phải lấy đà mới nhảy lên được. Phi Giác nhảy rất nhẹ nhàng, không
có điểm tựa mà nhảy tới tận ngọn cây du, Tây Phong Uyển đã khuất bóng
từ lâu.

Ôi?! Nhầm rồi! Rừng anh đào ở phía bắc đằng sau núi, hình như Phi

Giác đang mang tôi bay về phía đông của Tử viên?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.