MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 52

Cả người hắn chấn động, rụt tay lại, lùi nhanh về phía sau một bước

nhưng lại không vứt mất cánh hoa trong tay. Khuôn mặt hắn đỏ hồng, cằm
hất cao, dùng cặp mắt không có linh quang kia liếc tôi. “Cô là người chỗ
phu nhân hay người của Đại phòng?”

“Bẩm Tứ gia, cả hai đều không phải, Mộc Cẩn là người của phòng tạp

dịch.” Tôi cung kính trả lời.

Hắn nhìn tôi có chút hoài nghi, rồi tựa như chợt hiểu điều gì, liền uể

oải gật đầu xong bỏ đi mất. Tôi còn đang thắc mắc không biết hắn muốn đi
đâu đã thấy hắn… ngã lăn ra đất…

Sự thực là, tôi cũng chưa bao giờ tới Ngọc Bắc Trai, hơn nữa ngôi Tử

Tê trang viên này cứ như rừng rậm được bảo hộ cấp quốc gia vậy, ngay cả
tôi cũng từng đi lạc rồi. Nghĩ vậy bèn dứt khoát dìu hắn về căn phòng nhỏ
của tôi, đương nhiên cũng dọa cho Bích Oánh sợ đến mức ho một lúc lâu.

Hắn cũng quá là nặng, không còn cách nào khác, tôi đành tới chỗ Vu

đại ca và Tống nhị ca. Nhị ca nói hắn đói quá mà ngất, có lẽ đã hai ngày
không ăn gì. Nghe vậy, Vu đại ca ngồi bên cũng phải cười ha hả.

Gì? Là đói sao? Tôi cũng hiểu ra, nhất định hắn đã lạc đường mất mấy

ngày rồi. Hai người bọn họ liền tới Ngọc Bắc Trai báo tin, đi được một lúc
thì hắn đã tỉnh. Tôi đưa cho hắn một chiếc bánh nướng. Loại bánh nướng
áp chảo này là do những quân lính, thợ việc sáng tạo ra khi làm việc, để dễ
bảo quản nên bánh làm ra cứng như đá. Một công tử bột như hắn lại dám ăn
nhiệt tình như thế khiến Bích Oánh đến ho khan cũng quên luôn.

Tôi giới thiệu hai người với nhau, Bích Oánh thấy tôi gật đầu mới sợ

hãi gọi một tiếng “Giác Tứ gia”. Vị Giác Tứ gia kia nhìn nàng chằm chằm,
rồi nấc một cái coi như chào hỏi.

Cuối cùng một lão nhân đầu trọc người Đột Quyết xuất hiện trong

phòng chúng tôi, tuy lão vận quần áo hạ nhân ở Ngọc Bắc Trai nhưng vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.