MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 539

vốn thân nhau mấy đời, ân oán bảy năm trước, máu đã chảy thành sông, giờ
tội gì lại lạm sát kẻ vô tội nữa.”

Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Phi Bạch, chỉ cảm thấy giọng nói của

anh ta cực kỳ lạnh lẽo: “Cháu ở đây, cô mẫu muốn đánh muốn giết thế nào
cũng được, chỉ xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho nàng ấy một con đường
sống.”

“Hừ, nếu ta muốn tính mạng của ngươi thì sao? Ta muốn ngươi mở

cổng Ám cung?”

“Thứ cho Phi Bạch không thể đồng ý, Ám cung là nơi quan trọng của

tổ tiên họ Nguyên, nếu không có lệnh của trưởng tộc, Ám cung không thể
được mở ra. Hiện nay đang buổi loạn lạc, cô mẫu lớn lên ở Nguyên gia,
tình cảm với phụ hầu cũng rất tốt nên chắc cũng biết, người của Ám cung
đã mấy đời hi sinh tính mạng để canh giữ cung Tử Lăng, cho dù Nguyên
gia ở bên ngoài hưng suy vinh nhục thế nào, cho dù triều đại thay đổi, chỉ
cần không có Ngư phù của chủ nhân Nguyên gia, mỗi lần có chiến tranh,
cửa cung sẽ tự động đóng. Bọn họ tuyệt đối không để người khác ra vào
thoải mái, nếu cô mẫu tự tiện đi vào, chắc sẽ có đi mà không có về, xin cô
mẫu nghĩ lại.”

“Ai muốn trở về chứ?” Bà ta cười ha hả khiến tôi thầm kinh hãi: “Ta

muốn gặp Minh lang, ta chịu đủ những ngày không có Minh lang rồi. Nếu
ngươi ở Tây Phong Uyển thì chính là chủ nhân tương lai của Ám cung, trên
người ngươi nhất định phải có Ngư phù để ra vào, chỉ là chưa đem ra thôi.
Còn dám giấu diếm ta?”

Bà ta túm lấy cổ tôi, xoay người tôi lại, đối diện với Phi Bạch, đắc ý

như đang túm một con mèo. Gương mặt Phi Bạch trắng nhợt như tờ giấy,
anh ta nhìn thoáng qua tôi rồi lại nhìn sang bà ta. Nguyên Thanh Vũ bóp
chặt tay lại, tôi hừ nhẹ một tiếng. Bà ta lạnh lùng nói: “Trên người nó có
bệnh cũ, khí lạnh ngấm vào người, lại chịu khổ mấy ngày, sức lực đã sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.