MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 540

hao hết, đúng là đã gặp nạn lớn. Ngươi còn rề rà thêm nửa canh giờ nữa, e
rằng muốn gặp lại lần cuối cũng khó đấy.”

“Nó làm thế thân cho nhị tỷ nhà ngươi, cũng coi là có công với

Nguyên gia. Nói cái gì mà tỳ thiếp nho nhỏ, mọi người khắp thiên hạ đều
biết đứa tỳ thiếp nho nhỏ trong lời ngươi nói là thiếp yêu của ngươi. Chân
của nó nếu để thêm chút nữa thì sợ cũng không cứu được. Thế nào, mở một
cánh cửa vì nó mà cũng không bằng? Ngươi thật sự muốn vô tình vô nghĩa
giống cha ngươi sao?”

“Nếu phụ hầu thực sự vô tình vô nghĩa thì ngày đó đã không đem một

nữ tù tới đổi cô mẫu về, lại còn để mặc cho cô mẫu nói năng càn rỡ, sỉ nhục
Nguyên gia.”

“Câm miệng, tiện chủng!” Nguyên Thanh Vũ thét lên the thé, vung

cánh tay áo về phía Phi Bạch. Phi Bạch vung roi cuốn lấy tôi, kéo về phía
anh ta nhưng Nguyên Thanh Vũ đã nhanh chóng xoay lại, tóm được cái
chân bị thương của tôi, ra sức kéo về đằng sau. Nhất thời, tôi như sợi dây
trong cuộc thi kéo co, bị hai người cùng lúc ra sức kéo căng. Cơn đau nhói
cả tim truyền từ đùi đến, tôi không nhịn được nữa, hô lên thảm thiết. Lòng
bàn tay của Phi Bạch ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa đau khổ,
cuối cùng cũng không đành nên phải thả tôi ra, chỉ nháy mắt tôi đã quay lại
dưới chân Nguyên Thanh Vũ.

Tôi cuộn tròn lại, ôm chặt lấy bắp chân bị thương, cơn phẫn hận trong

lòng cuồn cuộn như sóng biển. Vì sao tôi lại khổ như vậy, cứ ngỡ rơi vào
tay Đoàn Nguyệt Dung đã là đáng sợ nhất, ai ngờ so với hôm nay thì một
trời một vực.

Sắc mặt Phi Bạch cực kỳ u ám, nhìn tôi chằm chằm. Suy nghĩ của tôi

bỗng trở nên điên cuồng, nhớ tới hai cái bạt tai anh từng “tặng” cho, nghĩ
tới việc anh ta khiến tôi mắc bệnh, nghĩ tới việc anh ta cùng Cẩm Tú lừa
tôi, cho tôi đi như hàng hóa, giam giữ tôi, lợi dụng tôi, ngăn cản tôi gặp Phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.