MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 538

Bà ta nhìn lướt Phi Bạch mấy lần, “Bộ dáng giống tiện nhân như đúc,

bảo sao nhị ca lại thích ngươi đến vậy!”

Mặt Phi Bạch thoáng trắng bệch nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đáp: “Cô

mẫu nhiều năm chưa về nhà, tình cảnh đã không còn giống như trước. Nay
Đậu thị tiếm quyền, Nam Chiếu tàn sát dân chúng, chiến tranh ác liệt. Tình
hình thế này cho dù trốn trong Ám cung cũng khó bình an được, xin cô
mẫu đi cùng cháu tới gặp phụ hầu, phụ hầu vẫn luôn nhớ tới cô.”

Nguyên Thanh Vũ cười khanh khách, cứ như vừa được nghe câu

chuyện hài hước nhất trên đời vậy.

Trong tiếng cười lớn, đá trong đường hầm vỡ ra thành những bụi phấn

rơi xuống. Tôi bỗng thấy tức ngực rồi phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt của
Phi Bạch lại càng trắng bệch.

“Phụ hầu của ngươi muốn gặp ta làm gì?” Nguyên Thanh Vũ quẳng

tôi ra. Tôi mơ màng ngã sấp xuống sàn đất lạnh toát, nôn ra bọt máu, hít
thở khó khăn. Phi Bạch vẫn đứng đó không động đậy nhưng mắt phượng
vẫn nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngẩng đầu định nhổm dậy thì bị bà ta giẫm thật mạnh lên lưng,

đành phải gục lại xuống đất, “Hắn hối hận vì năm đó đã để ta sống đúng
không?” Tiếng Nguyên Thanh Vũ truyền từ trên xuống.

“Hắn giết Dương nhi của ta, bức Minh lang chạy trốn, hại ba trăm sáu

mươi mốt người nhà họ Minh bị chém ngang lưng giữa chợ, cha chú bên
chồng đều bị lăng trì tùng xẻo. Không biết hắn còn định có ý tốt gì?”

“Nỗi khổ của cô mẫu, cháu có thể hiểu được, nhưng trong người cô

mẫu vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Nguyên, nếu có hận Nguyên gia
thì nên trả thù phụ hầu, nếu có oán cháu thì chỉ cần gây khó dễ cho mình
cháu, có điều cô gái dưới chân người chỉ là một tỳ thiếp nho nhỏ. Hồi nãy
cháu cũng nghe được phần nào câu chuyện của cô, hai nhà Minh Nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.