MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 543

Nguyên Thanh Vũ che miệng cười thật tàn nhẫn: “Đúng vậy, phải

nhanh lên, không là thành tàn phế giống Đạp Tuyết công tử đấy.”

Phi Bạch không để ý tới lời châm chọc của bà ta: “Nàng… đừng sợ, có

điều phải nhịn đau một chút…”

Anh ta còn chưa dứt lời, chân tôi đã rắc một cái. Anh ta ra tay nhanh

như điện, nắn lại xương cho tôi. Tôi hét ầm lên, nước mắt nhỏ tí tách, Phi
Bạch cắn răng, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo cầm máu.

Nguyên Thanh Vũ ngáp một cái, nhìn tôi và Phi Bạch, cười nói sung

sướng: “Đạp Tuyệt công tử, ta đã trả người yêu lại cho ngươi, ngươi cũng
nên làm chuyện phải làm đi chứ. Mau mau dẫn đường đi, bằng không hai
người chết ở chỗ này cũng không cứu được nó đâu.”

Trong mắt Phi Bạch ngập tràn sát khí lạnh lẽo tôi chưa từng thấy,

nhưng chỉ thoáng qua: “Mời cô đi theo cháu.”

Phi Bạch ôm lấy tôi, máu của tôi nhuộm đỏ cả áo bào trắng của anh.

Anh ta chậm rãi đi về phía trước, Nguyên Thanh Vũ cầm cây đuốc bước
theo sau, vừa đi vừa cười hì hì. Tôi rất muốn nhắc bà ta đừng nên cười nữa,
phải biết gương mặt được tô vẽ khéo léo của bà ta đã bị nước mắt làm nhòe
từ lâu, bây giờ đúng là xấu hết mức, cộng thêm nụ cười quỷ dị, ánh mắt
điên cuồng cố chấp, nhìn kinh khủng như một ác quỷ.

Phi Bạch rẽ đông rẽ tây, đi tới trước một bức tường đổ nát. Anh ta nhẹ

nhàng ấn vào một tảng đá nhìn rất bình thường, một bức tường nhẵn bóng
đã hiện ra. Phi Bạch dìu tôi ngồi xuống một khoảng tường khác, nhẹ giọng
nói: “Đừng sợ, tất cả đã có ta rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.