MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 570

Tôi vô cùng hoảng sợ nhìn anh ta, mồ hôi thấm ướt cả lưng, mà anh ta

cũng nhìn tôi, lửa giận cao ngút trời.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Một lát sau, anh ta bình tĩnh trở lại,

không thèm trả lời câu hỏi mà chỉ buông tôi xuống, lặng lẽ lấy ra một viên
thuốc màu đỏ, đưa tới trước mặt tôi. Tôi thấy người nhễ nhại toàn mồ hôi,
chẳng lẽ tôi đã biết quá nhiều, anh ta, anh ta muốn giết người diệt khẩu?
Tôi sợ hãi thốt: “Anh, anh định đầu độc tôi chết à.”

Tay Nguyên Phi Bạch hơi run run, gương mặt tuấn tú lạnh như cục

băng ngàn năm, tựa hồ đang cố nén cơn giận. Sau cùng anh ta hít sâu một
hơi, chẳng nói chẳng rằng đã xị mặt nhét viên thuốc vào miệng tôi, lại còn
bịt chặt miệng tôi, không cho nhổ ra. Tôi nghẹn một lúc lâu, viên thuốc kia
cũng xuống bụng. Bấy giờ anh ta mới lạnh nhạt buông tay, cũng chẳng
quản việc tôi đang cố gắng hít thở, chỉ giúp tôi nhổ cây châm bạc trên bắp
chân.

Động tác của anh ta chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, tôi

đau đến nỗi mặt nhăn mày nhó. Tôi oán hận nghĩ, nhất định tiểu tử xấu xa
này đang định lấy công trả thù riêng, cái trò này anh vẫn hay làm.

Cuối cùng đau tới mức không chịu được được, tôi ra sức đập anh ta

mấy phát, nước mắt chảy ướt cả mặt, chua xót khóc òa lên: “Nguyên Phi
Bạch, anh không phải là người, tôi có chỗ nào không phải với anh, mà anh
và Cẩm Tú lại gạt tôi như vậy. Đều tại anh nên tôi mới dở sống dở chết thế
này, bây giờ còn muốn dằn vặt tôi, anh quá đáng quá rồi đấy, anh không
phải là người, không phải là người.”

Vẻ mặt của Nguyên Phi Bạch giống như không nhịn được nữa. Anh ta

tóm lấy hai cánh tay đang náo loạn của tôi, lạnh giọng nói: “Nàng sắp đánh
ta thành nội thương rồi, dở sống dở chết ở chỗ nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.