MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 584

thịt trong nước nóng hơi ửng hồng, trên cánh tay có một hình xăm hình hoa
lạc tiên ẩn hiện. Bàn tay của y thô bạo vuốt lên da tôi. Tôi cảm thấy ham
muốn hừng hực của y, nước mắt không kìm được rơi xuống, miệng hét lên
theo bản năng: “Phi Bạch, cứu tôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng thấy kinh hoảng. Là do mấy

ngày nay đã cùng Nguyên Phi Bạch trải qua quá nhiều chuyện? Cho nên
mới vô thức gọi tên anh ta?

“Ngươi lẳng lơ y hệt muội muội của ngươi. Ta tưởng trong đầu ngươi

vẫn còn nghĩ tới tên Tứ ngốc của Nguyên gia kia?” Giọng Mặt nạ trắng đầy
chế nhạo: “Sớm Tần tối Sở, bây giờ tâm tư đã đặt trên người Nguyên Phi
Bạch rồi?”

“Tên biến thái thích đeo mặt nạ, thích mặc áo tang, ngươi cho rằng

mình là Ám thần thì có thể tùy tiện khống chế sinh tử của người khác sao?”
Tôi giận giữ hét: “Cô bé kia mới có mấy tuổi mà ngươi lại giết cô ấy, ngươi
không phải là người.”

“Còn nữa, không cho phép ngươi sỉ nhục muội muội của ta.” Tôi phẫn

nộ vung tay, chẳng ngờ Ám thần lại không thèm tránh. Mặt nạ của y bị tôi
đánh rớt, rơi vào suối nước, chìm dần xuống đáy.

Tôi thoáng kinh sợ, đó là một gương mặt cực kỳ xanh xao do lâu ngày

không tiếp xúc ánh mặt trời, cả mặt toàn là những vết sẹo đủ loại, vết sâu
nhất kéo dài từ lông mày đến tận môi, đôi mắt màu hạt dẻ, sắc bén như mắt
ưng, phản chiếu gương mặt sợ hãi của tôi.

“Sợ rồi sao?” Giọng điệu của y đầy châm biếm, vừa hơi nhếch miệng,

vệt thẹo kia tựa như con rết bò trên mặt y, gương mặt trẻ tuổi càng thêm dữ
tợn: “Nhìn quen dung mạo như thiên nhân của Đạp Tuyết công tử, giờ bị
khuôn mặt của ta dọa sợ run.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.