MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 612

Vị còn lại chính là nữ tử đã vang danh thiên hạ vì một bức “sen nở vịt

giỡn nước” của Đạp Tuyết công tử, tôi, Hoa thị Mộc Cẩn. Bởi Đạp Tuyết
công tử sống tại Tần Xuyên là phía tây của Đông Đình, vì vậy tôi bị gọi
giễu thành Hoa Tây phu nhân. Tận tới lúc đó, hành tung của Hoa Tây phu
nhân mới truyền khắp thiên hạ.

Ngày tiếp theo, Đậu Anh Hoa tiễn biệt Đoàn Nguyệt Dung, phái năm

mươi kỵ binh tinh nhuệ hộ tống y tới Kiềm Trung Bá châu. Ngày xưa,
Kiềm Trung là nơi khởi nguồn của Bạch tộc Dự Cương gia. Có người nói,
tổ tiên của Dự Cương gia vốn tại Bá châu. May mà vẫn còn Mông Chiếu
đóng quân ở Bá châu, cùng lão vương gia đang thập tử nhất sinh kia chờ
Đoàn Nguyệt Dung trở về.

Tôi thay một bộ váy áo sạch sẽ màu xanh nhạt, im lặng ngồi trên ngựa.

Đoàn Nguyệt Dung mặc đồ cưỡi ngựa bằng gấm Thục, gương mặt cũng
được chỉnh trang lại, nhìn qua anh khí bừng bừng, mắt tím chưa cười đã rực
rỡ. Y cho ngựa đi qua, cố tình cúi xuống bên vai tôi, làm bộ thân thiết:
“Hôm qua cô diễn tốt lắm. Không ngờ Đậu Anh Hoa lại hỏi ta, có phải
ngày nào cô cũng tiểu lên người ta không.” Dứt lời, y cười phá lên. Tôi dè
dặt nghiêng người, tránh khỏi hơi thở của y, nhưng y lại kéo tay áo tôi: “Cô
đoán xem, Đạp Tuyết công tử nghe tin Đậu Anh Hoa tặng ái thiếp của hắn
cho ta, hắn sẽ làm gì?”

Dương Lục Thủy đứng bên cạnh Đậu Anh Hoa, quan sát chúng tôi,

đôi mắt lóe lên lửa giận, nhưng khi ả tới gần thì lại trở về bộ dạng dịu dàng
như nước, rơi lệ từ biệt Đoàn Nguyệt Dung.

Tôi im lặng, trong lòng lại thấy hối hận, nếu ngày đó ngoan ngoãn

nghe lời Phi Bạch tới Uyển thành ở Hà Nam thì đâu đến mức phải diễn trò
với sói thế này!

~*~

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.