MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 634

Nghĩ tới việc vừa mất đi trinh tiết, nói thật tôi cũng không quá coi

trọng cái màng đó nhưng cho dù tôi có ngoan cường hơn nữa, cho dù thời
gian có thể xóa mờ tất cả nhưng cũng không thể quên lần đầu tiên lại đem
cho kẻ mà tôi căm hận nhất.

Nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn, ngồi một chỗ cúi đầu

trầm mặc.

Một đôi tay nhỏ bé xoa lên mặt tôi, Dương nhi bực bội nhìn tôi: “Mộc

Cẩn, tỷ phải chịu uất ức đúng không?”

Nước mắt tôi rơi xuống nhưng tôi thề đó không phải vì Đoàn Nguyệt

Dung. Tôi cười khổ: “Vì sao Đời đời không xa trên người ta không giết
chết hắn đi, đáng ghét.”

Dương nhi nhìn thẳng vào tôi, đôi tròng mắt sáng ngời như viên bảo

thạch màu đen, phản chiếu gương mặt đầy lệ của tôi. Cậu ta dịu dàng lau
nước mắt cho tôi: “Đừng khóc Mộc Cẩn, tỷ là Mộc Cẩn dũng cảm, kiên
cường nhất trong lòng Dương nhi.”

Tôi càng khóc dữ hơn, cậu ta thở dài một hơi, kéo tay tôi nói: “Ta

muốn xin Mộc Cẩn đồng ý với ta một việc, được không?”

Tôi cười nói: “Chắc ta sắp phải đi gặp cha mẹ đệ rồi, không biết có thể

làm gì được cho đệ?”

Cậu bé vỗ vỗ đất cát trên người, đứng dậy nói: “Ta chỉ muốn xin Mộc

Cẩn đừng trách ta.”

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng lưng phóng khoáng kia biến mất

trong nháy mắt.

Tôi ngẩn người nhìn về đằng xa, bên cạnh chợt như có người thổi khí

vào mặt. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy một luồng tím yêu dị nhào tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.