MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 636

xuống núi…”

Tôi nói liên miên những việc đáng sợ đã qua nhưng Tố Huy chỉ ngơ

ngơ nhìn tôi một hồi, sau đó cười to: “Mộc nha đầu, cô nằm mơ đấy à?
Đừng có lừa tôi, chuyện này xảy ra khi nào chứ! Đi mau, Bạch Tam gia chờ
cô tới hầu hạ đó.”

Tôi bị cậu ta kéo đi, chân như bước trên mây đi tới Thưởng Tâm các.

Mèo Ba Tư đang nghiêm mặt ngồi đằng kia, một bên là Hàn tiên sinh, một
bên là Tam nương đang bưng khay sứ đỏ, bên trên đặt một chén trà. Tôi
chạy qua thân thiết hỏi: “Tam nương…”

Tạ Tam nương cười tủm tỉm đưa khay trà cho tôi: “Cô nương dậy rồi

à. Tam gia đang không vui, cô mau bưng qua đi.”

Ặc! Tôi lại bị chặn họng, đành phải bưng khay trà đi qua. Nguyên Phi

Bạch cũng không thèm liếc tôi một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay cô dậy
muộn.”

Tôi há miệng định trả lời thì Hàn tiên sinh đã cười tủm tỉm: “Tam gia,

sức khỏe của Mộc cô nương không tốt, ngủ nhiều cũng là bình thường.”
Dứt lời liền liếc mắt ra hiệu, ý bảo tôi đi ra.

Tôi chỉ thấy ù ù cạc cạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những sự việc

trong đầu tôi chẳng lẽ chỉ là mơ? Đoàn Nguyệt Dung tàn sát khắp thành
Tây An, Xuyên Bắc song sát, Nguyên Thanh Vũ. Rõ ràng ban nãy tôi còn
mơ thấy Dương nhi. Rốt cuộc cái nào là mơ, cái nào mới là thật?

Lúc này ở đằng xa bỗng có một bóng người, chính là Vi Hổ đang đi ra.

Tim tôi chợt rung lên, chạy ngày tới chuồng ngựa. Quả nhiên anh ta đang
chuẩn bị xe ngựa. Tôi vừa tiến tới đã thấy anh ta cung kính khom người với
tôi. Tôi túm lấy cánh tay trái của Vi Hổ, hoàn hảo không có chút tổn hao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.