MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 637

Tôi ngẩn người ra, ánh mắt của Vi Hổ lại có vẻ ngạc nhiên: “Cô

nương làm gì vậy?”

Tôi bước tới gần Vi Hổ một bước: “Vi tráng sĩ, chẳng lẽ anh đã quên,

chính anh đã dẫn tôi và Tố Huy trốn vào Ám trang?”

Vi Hổ nghiêm mặt lại: “Chắc chắn là gần đây cô nương lao lực quá.

Để ta tiễn cô nương trở về trước đã.”

Tôi bị buộc quay về phòng, bình tĩnh lại một chút, nếu những việc

trước kia đều chỉ là mộng thì sao tôi không đi tìm Phi Giác và Cẩm Tú nhỉ?

Thế là tôi len lén chuồn ra khỏi cửa, vừa định ra khỏi cửa thùy hoa đã

thấy hai tên thị vệ mặt lạnh thình lình xuất hiện: “Tam gia có lệnh, xin Mộc
cô nương về cho.”

Tôi nhìn hai thị vệ mấy lần, gật đầu một cái rồi quay về, đúng lúc

đụng phải Lỗ Nguyên mặt đầy vết sẹo. Ông ta thấy tôi thì rất vui mừng:
“Mộc cô nương, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi.”

Tôi mỉm cười, tiến lại gần ông: “Chào Lỗ tiên sinh.”

Ông gật đầu với tôi, trong tay là một đống bản vẽ. Tôi thành thật nói:

“Lỗ tiên sinh, tôi có một giấc mộng rất kỳ lạ. Tôi mơ thấy Tây Phong uyển
và Tử viên bị quân Nam Chiếu càn quét. Lúc tỉnh lại mới phát hiện mọi
chuyện đều chưa từng xảy ra.”

Tôi chăm chú nhìn nét mặt của ông. Quả nhiên ánh mắt của ông hơi

sáng lên một chút, sau đó lại cười khà khà, nhẹ giọng nói: “Ta cũng từng
mơ thấy giấc mộng như vậy, có điều đừng lo lắng, chỉ là một giấc mộng
thôi mà Mộc cô nương.”

Nói xong, ông vội vàng đi lướt qua bên người tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.