MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 672

ngờ lại là Ô Lạp. Tôi ôm Ô Lạp khóc lớn nhưng nó bỗng giật mình kinh
hãi, không thèm để ý tới tôi mà chạy tới chỗ Trương Đức Mậu.

Tôi lùi lại ba bước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đoàn Nguyệt

Dung, trong lòng thật khó chịu. Trương Đức Mậu kéo Ô Lạp lại: “Mời cô
nương lên ngựa.”

Tôi đang định đi qua thì tay bị người ta kéo lại. Tôi quay đầu, đôi mắt

sâu thẳm kia đang nhìn tôi chằm chằm, dường như có cả ngàn vạn lời muốn
nói, tay y tăng thêm lực nắm, tôi giật mình ngây ra.

Trương Đức Mậu lạnh giọng nói: “Đoàn thế tử, xin hãy buông tay đi,

cô nương nhà ta thân phận tôn quý, trên thế gian này có chủ công mới
xứng, chứ không phải là một tên yêu nghiệt nghèo túng, đã bị hủy nhà diệt
tộc.”

“Ngươi nói gì?” Đoàn Nguyệt Dung suy yếu nói, ánh mắt lạnh lùng

liếc về phía Trương Đức Mậu.

“Chắc là Đoàn thế tử còn chưa biết nhỉ, vài ngày trước, phụ vương của

ngài bại trận ở Bá châu, hiện giờ không rõ sống chết. Đệ nhất đại tướng
dưới tay Dự Cương thân vương là Trịnh Lan đã bị Quang Nghĩa vương bắt
giữ, hôm trước mới bị ngũ mã phanh thanh thây ở Bá châu. Đầu hắn sắp bị
đưa về lục bộ Nam Chiếu, hôm nay đã đưa tới Diệp Du.”

Mắt Đoàn Nguyệt Dung như muốn phun lửa, y mở miệng định nói gì

đó nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay càng nắm chặt lấy tôi.

Trương Đức Mậu cười khinh miệt, chậm rãi giơ trường kiếm lên, đi về

phía Đoàn Nguyệt Dung: “Trương mỗ bội phục khí khái nam nhi của Đoàn
thế tử, tiếc là có vài người phụ nữ, cho dù ngài có bản lĩnh hơn nữa cũng
chỉ có thể ngóng trông mà thôi, huống chi hiện giờ thế tử cũng chẳng sống
được lâu nữa. Thôi được, Trương mỗ cũng là một võ sĩ, sẽ để thế tử được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.