MỘC CẨN HOA TÂY NGUYỆT CẨM TÚ - Trang 689

Tôi ôm lấy Tịch Nhan, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng nó, trong lòng

cũng nóng như lửa đốt, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa Tịch Nhan, giờ
chúng ta đang phải chạy trốn đấy, thực sự không có gì ngon cho con ăn.”

Đoàn Nguyệt Dung xông tới túm lấy Tịch Nhan, kéo lại gần gương

mặt mang vẻ dữ tợn của y: “Con nhóc thối, còn khóc nữa là ta giết ngươi.”

Tịch Nhan vung tay lên theo phản xạ, không khéo lại đập vào mắt trái

bị băng lại suốt một ngày, nước mắt lập tức ứa ra. Y hét “á” một tiếng, nhảy
vụt sang bên cạnh, vừa bụm mắt trái đang rơi lệ vừa giận dữ nói: “Mau giết
con nhóc thối này đi cho ta.”

Bên tai tôi tràn ngập tiếng khóc trẻ con cùng tiếng chửi rủa không

ngừng bằng tiếng Vân Nam của Đoàn Nguyệt Dung, trong lòng vô cùng
buồn bực khó chịu, nhớ lại những lãng mạn dịu dàng từng có ở vườn anh
đào, chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, mất hết cả can đảm. Tôi ôm lấy Tịch
Nhan, nghẹn ngào nói: “Vậy ngươi cũng giết ta luôn đi, dù sao ta cũng là
có nước, có nhà mà không thể về, cái gì cũng chẳng có. Cho dù ngươi tìm
được phụ vương ngươi, ta cũng không thể được trả lại trong sạch, khó thoát
khỏi cái khổ lênh đênh này.”

Đúng lúc đó Tịch Nhan bỗng ngừng khóc. Tôi cúi đầu thì thấy bàn tay

nhỏ bé của nó đang sờ loạn trước ngực, như tìm kiếm gì đó. Tôi rơi nước
mắt, bật cười bất đắc dĩ: “Tịch Nhan, con đang tìm cái gì đó, Hoa Mộc Cẩn
ta còn có thứ gì có thể cho con đây?”

Đột nhiên con bé kéo áo tôi ra, theo bản năng mò lấy đầu ngực rồi cắn

xuống. Tôi ngẩn cả người, Tịch Nhan bình tĩnh mút vào rồi nhắm mắt lại,
có vẻ rất mỹ mãn mà chìm vào mộng đẹp. Tôi quay đầu lại thì thấy Đoàn
Nguyệt Dung đang trợn to mắt, một bên mắt thì ửng đỏ, một bên vẫn còn
chảy nước mắt, đang nhìn không chớp vào trước ngực tôi, ánh mặt sâu xa
khó dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.