MÔI ANH ĐÀO - Trang 133

Tô Khả Tây nhìn lên, nước mưa hắt lên trên quần áo của Lục Vũ, hơi

ươn ướt, mái tóc trên trán dính lên da, đôi mắt vẫn đen nhanh như cũ.

"Uống."

"Không uống."

"Cậu không uống thì đừng nghĩ mà đi được."

"......"

Tô Khả Tây nổi giận đùng đùng đoạt lấy ly trà sữa trong tay anh, đột

nhiên hút một ngụm, rồi nhét lại vào tay anh.

Lục Vũ cau mày, cào cào tóc lại, thật lộn xộn.

Tô Khả Tây nhìn anh càng thấy đẹp trai, ngàn vạn lần dặn lòng phải

khắc chế lại, bằng không rất mất mặt, cô im lặng không phản ứng.

"Tớ phải về." Sau một lúc lâu, cô mở miệng.

Nói xong, cô đứng dậy muốn đi, còn chưa đi được một bước đã thu

chân về, biểu tình tức giận cũng trở nên khó coi.

Lục Vũ nhìn sắc mặt cô đổi tới đổi lui cũng thấy hiếm lạ.

Tô Khả Tây vừa ngẩng lên đã nhìn thấy biểu tình vui sướng khi người

gặp hoạ của anh, thiếu chút nữa muốn nổi khùng, trừng mắt liếc anh một
cái, "Có cái gì buồn cười?"

Lục Vũ há mồm: "......"

Anh rõ ràng không cười mà.

Tô Khả Tây mặc kệ anh, giật giật chân, có chút khó chịu, nói thầm

chính mình: "Chân ướt, phiền toái."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.