MÔI ANH ĐÀO - Trang 135

Thật mẹ nó có độc mà.

Lục Vũ nhìn chằm chằm nửa ngày, dời tầm mắt, đem vớ nhét vào giày,

xách lên, lại đứng dậy, "Ném."

Nghe vậy, Tô Khả Tây quơ quơ chân, nhìn anh như nhìn kẻ ngốc,

"Không mang giày thì tớ đi thế nào? Chẳng lẽ muốn tớ bay trở về?"

Nói là ném, Lục Vũ vẫn tự mình xách đi.

Cô duỗi tay muốn lấy giày trong tay anh.

Cánh tay của Lục Vũ ngăn lại, trực tiếp làm cô quơ trên không, từ trên

ghế mất thăng bằng, dựa lên người anh mà túm quần áo anh.

Tô Khả Tây còn chưa kịp ngồi dậy đã bị cõng lên.

Lục Vũ nói: "Khó tính."

Trước đây còn chưa ai nói cô khó tính, Tô Khả Tây duỗi tay siết chặt

cổ anh, cắn răng nói, "Thả tớ xuống."

Lục Vũ không nghe, ngược lại hung dữ nói, "Không được nhúc

nhích."

Anh đột nhiên đứng dậy đi lên một bước, Tô Khả Tây sợ tới mức vội

vàng ôm cổ anh, cũng không dám động, nửa ngày cũng không nói chuyện.

"Có bản lĩnh cậu nhảy xuống đi." Lục Vũ thuận miệng nói.

Mùi thơm của tóc rũ xuống truyền tới chóp mũi của anh, làm tâm anh

đúng là ngứa ngáy khó chịu.

Cho dù không quay đầu lại, anh cũng biết, khẳng định đang tức tới nỗi

đỏ mặt đây mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.