Bác sĩ đang thoa thuốc suýt nữa bôi vào không khí, nói :"Hướng phía
trước một chút, đừng lộn xộn, nếu không thoa thuốc không tốt. "
Nghe được lời này, Tô Khả Tây nhịn không được cười ra tiếng.
Lục Vũ tối sầm mặt, kéo ghế trực tiếp tiến đến phía trước.
Âm thanh trong phòng yên tĩnh rõ ràng.
Bác sĩ lại nói : " Sau này tránh xa, không để cháu đến nhiều như vậy. "
Tô Khả Tây nghiêng đầu, ánh mắt cố định tại bóng lưng của anh.
Cô từ từ thở dài một hơi.
Thời gian qua như thế nào , có chút đồ vật đều sẽ không thay đổi.
Dương Kỳ vẫn sững sờ bởi câu nói vừa rồi, nghĩ mãi cũng không ra
anh trai nhỏ kia là ai, nghi hoặc hỏi :" Con nói........ "
Vừa mở đầu, lời nói đã bị Tô Khả Tây cắt đứt : " Con quyết định? Vậy
thì con quyết định chủ nhật đi."
Ánh mắt liếc nhìn phía đối diện, khóe môi cô cong cong.
Tay chống cằm, cười hì hì nói : " Liền quyết định như vậy đi. "
Dương Kỳ không biết cô đang làm gì, vừa định hỏi, tâm trí đã bị nỗi
đau ở chân kéo đi rồi.
"Tây Tây, con đi mua cho mẹ chút đồ ăn, đồ ngọt là được, không cần
nói với ba của con. "
"Oh, được"